Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:50
Băng qua hành lang thấp, Thẩm Mộ Chi đứng lại trước ôn tuyền. Vân Nhuyễn Nhuyễn đầu óc đang bận nghĩ ngợi làm thế nào để bịa chuyện, ai ngờ hắn dừng đột ngột khiến nàng húc đầu cái "cộp" vào lưng hắn.
Nàng vội lùi ra sau vài bước, giữ khoảng cách an toàn, tránh cho hắn vì không vừa mắt mà tiện tay tiễn nàng lên đường.
"Thay y phục."
Hay lắm, chiếm luôn ôn tuyền của nàng còn dám sai nàng hầu hạ. Nếu ngày trước nàng chọn đúng cái chân mà ôm, giờ đây có đâu chịu cái cảnh ngang trái thế này, quả nhiên cái kịch bản trời đánh này sinh ra là để hành nàng mà!
Vân Nhuyễn Nhuyễn miễn cưỡng bước tới bên cạnh hắn, đưa tay run run cởi đai lưng, tháo xuống áo khoác bên ngoài. Cởi xong, Thẩm Mộ Chi vẫn đứng yên như pho tượng, như thể đang chờ động tác kế tiếp.
Giờ nàng mới lúng túng thật sự.
Nàng đường đường là quận chúa chưa xuất giá, thực sự chưa từng phục vụ đàn ông thay đồ tắm rửa bao giờ. Nàng cũng chẳng biết cởi đến chừng nào thì coi như xong việc nữa?
Tình cảnh hiện tại chính là, nàng đã cởi xong áo khoác ngoài, nếu tiếp tục cởi nữa chẳng phải sẽ lộ cả người hắn ra sao, hình như không ổn lắm?
"Ngẩn ngơ cái gì? Chưa từng hầu hạ nam nhân à?"
Câu này nói vậy cũng được sao? Đương nhiên chưa từng rồi!
Vân Nhuyễn Nhuyễn trừng mắt tròn xoe, ngây thơ vô số tội nhìn Thẩm Mộ Chi, vẻ mặt đầy oan uổng và hoảng hốt.
"Ngươi chẳng phải yêu thích Thẩm Duệ Chi, lại kề cận thân mật với hắn, bất chấp tất cả trợ hắn leo lên hoàng vị, hắn chưa từng đụng đến ngươi sao?"
Cái gì mà thích Thẩm Duệ Chi? Nàng thích hắn hồi nào?
À đúng rồi, là do nguyên chủ trước đây từng ngốc nghếch công khai tỏ tình giữa bàn dân thiên hạ, đúng là ngu không để đâu cho hết.
"Chưa từng."
Thẩm Mộ Chi cười nhạt một tiếng khinh miệt:
"Vô dụng như thế, bảo sao lại để Lục Quân Nhã dễ dàng đánh bại, đá văng khỏi Triêu Thành tới tận đất phong xa xôi."
Nói chuyện khó nghe quá rồi đấy! Vân Nhuyễn Nhuyễn tức tối không phục.
Nàng làm gì có tranh giành gì với Lục Quân Nhã?
Nàng cũng không bị ai đá đi, càng không phải đi lưu đày, sao hắn nói chuyện khó nghe thế nhỉ?
Nhưng chẳng hiểu sao nàng lại cảm giác giọng điệu Thẩm Mộ Chi ngoài châm chọc còn kèm thêm chút vui vẻ quái dị?
À, nàng hiểu rồi.
Quả nhiên, thành công lớn nhất của kẻ thắng cuộc chính là giẫm đạp sĩ diện kẻ thua cuộc dưới chân, vừa giẫm vừa nghiền đi nghiền lại, vừa châm chọc lại còn ra sức xát muối vào vết thương người ta.
"Không biết làm cũng chẳng sao, giờ học tại chỗ cũng được. Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, ta không chứa phế vật bên người."...
Hở một tí là "vô dụng", một tí lại "phế vật", ngươi không hài lòng thì đuổi ta đi luôn đi, giữ lại chi cho ngứa mắt?
Vân Nhuyễn Nhuyễn thở dài đầy cam chịu, nhẫn nhịn mở cúc áo của hắn, hai tay run rẩy vạch mở lớp áo lót bên trong.
Ngay lập tức nàng ngẩn cả người ra. Đàn ông cởi áo nàng đời trước gặp không ít, nhưng thân hình đẹp như này thì đúng là lần đầu mới thấy.
Da trắng như ngọc, bụng có múi rõ ràng không thừa chẳng thiếu, eo săn chắc không một chút dư mỡ nào.
Nàng tự an ủi mình, thôi cũng coi như kiếm lời rồi!
Nhưng chưa đầy hai giây nàng lại đau đầu lần nữa.
Nam nhân cởi áo thì nàng từng thấy, nhưng mà chưa mặc quần, nàng còn chưa từng thấy thật sự nha. Nàng đường đường quận chúa đứng đắn, có phải lưu manh đâu mà từng gặp qua?
Hai tay nàng dừng cứng ngắc ngay eo hắn, mãi chẳng chịu nhúc nhích đi tiếp.
Nàng không ngừng tự làm công tác tư tưởng cho bản thân, nhưng loay hoay mãi vẫn không thể xuống tay được.
Ngay lúc nàng còn đang do dự, tiếng Thẩm Mộ Chi trên đầu nàng vang lên đầy giễu cợt:
"Vẫn chưa nghĩ ra phải xuống tay từ đâu à?"...
"Điện hạ, hay là người có thể..."
"Không thể."
Thẩm Mộ Chi lười nghe nàng nói hết câu, trực tiếp cắt ngang một cách lạnh lùng vô tình.
Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng hoàn toàn. Đã đến nước này rồi, nàng hít sâu một hơi, cắn răng dứt khoát quyết định.
Thôi kệ đi, mạng nhỏ quan trọng hơn! Chính hắn còn chẳng sợ bị nhìn, nàng đây là nữ nhân lại ngại cái gì chứ, dù sao cũng đâu phải nàng chịu thiệt?
Cởi thì cởi, ai sợ ai chứ!