Chương 24: Nàng có hối hận không? (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:50

Ba năm ở chốn này, chưa từng có lần nào Vân Nhuyễn Nhuyễn ốm đến độ mê man bất tỉnh. Tiểu Vu biết rõ thời đại này, y thuật kém cỏi thế nào, sơ suất một chút là mất mạng như chơi. Càng nghĩ càng lo sợ, tay hắn run rẩy, vừa lau người vừa lẩm bẩm trong nước mắt: "Nhuyễn tỷ, tỷ ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì nhé! Tỷ đệ mình ở nơi quỷ quái này ba năm rồi, chuyện khó khăn nhất cũng nhẫn nhịn mà qua, tỷ tuyệt đối đừng bỏ mặc đệ mà đi trước đấy!" "Nếu không được nữa thì chúng ta cứ nằm im chờ chết thôi, cùng lắm là bị chém bị giết chứ gì! Tỷ đừng tự làm khổ bản thân phải đấu trí với Thất điện hạ nữa, ta nhìn mà đau cả ruột gan." "Chỉ sốt một chút thôi mà, chắc không đến nỗi nào đúng không? Tỷ mạnh mẽ như thế, kiểu gì cũng vượt qua được cửa này mà. Nhưng nhỡ..." Tiểu Vu sụt sịt, cuối cùng không kìm được nữa, nước mắt to như hạt đậu lộp bộp rơi xuống, đau khổ tột cùng. "Nếu tỷ thật sự không qua nổi thì ta sẽ đi cùng tỷ, dù là nơi nào đi nữa, chúng ta cũng tuyệt đối không xa nhau!" Lời vừa dứt, phía sau lưng chợt có một luồng kình phong quét tới. Tiểu Vu vốn không biết võ công, lập tức bị cuốn bay lên, lăn tròn trên đất vài vòng, chỏng vó lên trời. "Đừng có ở đây ăn nói bậy bạ, muốn chết thì tự chết một mình đi, từ giờ tránh xa nàng ấy một chút." Thẩm Mộ Chi vẻ mặt âm u bước vào, sau lưng còn dẫn theo một vị thái y. Vị thái y này Tiểu Vu từng gặp qua, chính là đại thần y đứng đầu thái y viện! Thấy vậy, mắt Tiểu Vu sáng rực, trong lòng vui như mở hội, hoàn toàn quên mất phải suy xét ý tứ trong lời Thẩm Mộ Chi vừa nói, nhanh chóng bò dậy, định chạy tới bên giường xem tình hình của Vân Nhuyễn Nhuyễn. Nhưng còn chưa kịp đặt chân đến nơi, đã bị Thẩm Mộ Chi phóng tới một ánh mắt sắc như dao, dọa hắn rụt cổ, lập tức lui về phía sau, chỉ dám đứng từ xa xa mà quan sát. Vị thái y nọ đi đến bên giường Vân Nhuyễn Nhuyễn, sau khi bắt mạch, bỗng nhiên khẽ lắc đầu thở dài. "Nàng ấy thế nào rồi?" Thẩm Mộ Chi hỏi. "Bẩm Điện hạ, Quận chúa do lao lực quá độ, thân thể suy nhược, lại thêm trúng phong hàn mới dẫn đến sốt cao mê man không tỉnh." Thẩm Mộ Chi nhíu chặt chân mày. Hắn lúc này mới nhớ lại ngày hôm qua, từ sáng sớm Vân Nhuyễn Nhuyễn đưa tới cho hắn bộ y phục vừa giặt sạch, lại bị Khương Nhược Nghiên lừa rời khỏi hoàng cung, cực khổ lắm mới trốn thoát trở về, liền bị hắn kéo đến ôn tuyền. Từ sáng đến tối, nàng xoay như chong chóng, cả ngày không được nghỉ ngơi chút nào. "Có nghiêm trọng không?" "Cần phải tĩnh dưỡng thật tốt một thời gian dài, tuyệt đối không được nhiễm lạnh nữa, nếu không tổn thương căn cơ, e rằng thân thể sẽ khó mà phục hồi được như xưa." "Kê thuốc đi." "Vâng, Điện hạ." Nghe được mấy lời này, Tiểu Vu thở phào nhẹ nhõm. Cũng may bệnh không đến mức nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng hắn vừa nhẹ lòng được vài giây, lập tức nghe thấy Thẩm Mộ Chi nói một câu còn đáng sợ hơn cả chết, mà còn là nói với hắn: "Bổn vương sẽ phái mấy cung nữ tới chăm sóc nàng ấy. Ngươi tốt nhất nên lăn xa một chút đi."... Tiểu Vu đau khổ nghĩ mãi không ra, rõ ràng Nhuyễn tỷ mới là người làm tổn thương hắn sâu sắc nhất, tại sao Thất điện hạ lại dồn toàn bộ hỏa lực lên đầu hắn? Thật sự là nhìn hắn không vừa mắt sao? "Nếu ngươi làm không được, bổn vương vẫn còn một cách nữa." Tiểu Vu ngẩn ra, cả người lập tức nổi đầy da gà. "Cá... cách gì cơ ạ?" "Đưa ngươi tới tịnh thân, vậy thì để ngươi lại bên nàng cũng không thành vấn đề." Tiểu Vu trợn tròn hai mắt, sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, cả người run bần bật như cầy sấy. Thất điện hạ quả thật quá kinh khủng rồi! Nhuyễn tỷ ơi, cứu mạng!... Thẩm Mộ Chi: [Cũng đâu phải lấy mạng ngươi. ] Tiểu Vu: [Thà lấy mạng ta luôn đi cho rồi!]