Chương 22: Lột sạch cả cái khố cũng chẳng chừa (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:50

Tim Vân Nhuyễn Nhuyễn lúc này đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. "Cái này hình như mới chỉ là góc nhỏ trong kho tàng của nàng mà thôi." Thẩm Mộ Chi khẽ bật cười, ánh mắt đầy hàm ý nhìn nàng."Dưới bao nhiêu cặp mắt mà nàng tích cóp được từng này tài sản, quả là khiến ta phải mở rộng tầm mắt." Thẩm Mộ Chi càng nói, lòng nàng càng run rẩy. Ôi trời ơi, làm ơn đừng bóc nữa mà, bóc nữa thì nàng đến cái khố cũng chẳng còn. Ít ra để lại cái khố cho đứa nhỏ này đi mà! "Rốt cuộc nàng còn giấu bao nhiêu của cải nữa đây?" "Điện hạ, đám đồ đó đều là Thái hậu và Hoàng thượng ban thưởng, Nhuyễn Nhuyễn thật sự không còn gì nữa đâu." Thẩm Mộ Chi cười khẩy một tiếng rõ khinh bỉ, hiển nhiên một chữ nàng nói hắn cũng chẳng tin. Vân Nhuyễn Nhuyễn run run rẩy rẩy xoa bóp vai cho hắn một hồi lâu, chẳng thấy hắn mở miệng hỏi tiếp, nàng dần dần thả lỏng tâm thần. Vậy là xong rồi sao? Hay hắn đang chờ nàng béo thêm chút nữa rồi mới làm thịt? Chắc đợi nàng lộ hết vàng bạc châu báu ra thì hắn thu một lần cho tiện đây mà! Vân Nhuyễn Nhuyễn khe khẽ thở dài. Kiếp trước chưa từng được trải nghiệm, nay cuối cùng nàng cũng hiểu được phiền não của người lắm tiền là thế nào rồi. Tiền bạc quá nhiều thực sự chẳng giấu nổi, sơ sẩy một chút thôi là lập tức lộ ngay dấu hiệu giàu có. Nàng vừa nghĩ vẩn vơ, vừa cảm thấy mí mắt nặng dần. Đến lúc này, nàng chợt phát hiện Thẩm Mộ Chi đã im lặng lâu quá. Nàng gan lớn thêm một chút, cúi đầu nhìn hắn thật kỹ. Quả nhiên, hắn lại ngủ mất rồi. Trong ánh mắt nàng, hàng lông mi dài của Thẩm Mộ Chi khép nhẹ như cánh bướm, khuôn mặt trắng ngần đẫm ánh trăng, an tĩnh mỹ lệ tựa thần tiên lưu lạc nhân gian. Vân Nhuyễn Nhuyễn bất giác buông tiếng thở dài. Nếu hắn không phải vai ác lớn nhất trong kịch bản này, vậy thì tốt biết bao? Nàng rụt tay khỏi vai hắn, dựa người lên tường đá nghỉ ngơi. Đêm nay xem ra chẳng ai đến cứu nàng rồi, không lẽ nàng phải kẹt ở đây tới tận sáng? Mà tại sao Thẩm Mộ Chi lại thích sai nàng hầu hạ hắn như thế nhỉ? Còn nữa, rõ ràng hắn là kẻ luôn luôn cảnh giác, nhưng tại sao lần nào nàng xoa bóp hắn cũng ngủ say? Trong đầu nàng hiện lên một vạn câu hỏi không sao lý giải nổi. Cuối cùng, nàng quyết định thôi chẳng nghĩ nữa. Thừa dịp hắn ngủ say, nàng len lén quay vào trong các gian nhỏ ở Ôn Tuyền Các, moi ra được một túi mứt trái cây. May thật đấy, nhờ thói ham ăn thường ngày mà khắp các góc nàng đều giấu ít đồ ăn vặt, bảo đảm lúc nào cũng có cái để nhấm nháp. Bằng không tối nay nàng đã phải nhịn đói tới sáng mất rồi. Nàng vừa nhấm nháp, vừa ngắm ánh trăng đẹp đẽ, lại có gió nhẹ thổi qua mặt, phút chốc cảm thấy khoảnh khắc này thật tuyệt vời. Tiếc thay cảnh đẹp không kéo dài được lâu, bỗng một con côn trùng bay loạn xuất hiện, phá tan cả bầu không khí lãng mạn. Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức căng thẳng. Con sâu chết tiệt kia lại đang bay thẳng tới gần Thẩm Mộ Chi, sắp chạm vào da thịt hắn rồi! Chẳng suy nghĩ nhiều, nàng nhảy bật lên, vươn tay một cái, đuổi con sâu bay vèo ra xa, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nào ngờ, hơi thở này còn chưa ra khỏi lồng ngực, cổ tay nàng đã bị bàn tay khác túm chặt. Nàng chưa kịp phản ứng thì cả người bị kéo mạnh về phía trước. Trời đất đảo lộn chỉ trong chớp mắt,"Ùm" một tiếng lớn vang lên, nước suối nóng lập tức bao phủ lấy nàng, xộc thẳng vào mũi miệng. Nàng vừa định cố vùng vẫy nổi lên, bỗng một bàn tay thon dài nhưng cực kỳ mạnh mẽ đã túm lấy cổ nàng, khiến nàng trong thoáng chốc hô hấp đình trệ, suýt thì nghẹt thở ngay lập tức. ... Vân Nhuyễn Nhuyễn hàng nhái: [Ui da, ta yếu đuối đáng thương thật mà... ] Vân Nhuyễn Nhuyễn hàng thật: [Haizzz, giàu sang quá đôi khi cũng khổ mà... ]