Chương 38: Vừa ra cửa đã gây họa (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:49

Duy chỉ có Vân Nhuyễn Nhuyễn một mình vừa lau nước mắt vừa từ từ bò dậy, quỳ ngay ngắn lại, ngoan ngoãn hành lễ: "Nhuyễn Nhuyễn bái kiến Điện hạ." "Giải thích đi!" Lời này Thẩm Mộ Chi là nói với nàng. Vừa mới quay lưng một cái, nàng đã để người ta ức hiếp thành cái bộ dạng này, hắn muốn xem nàng định nói gì. Vân Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên biết hắn đang hỏi mình, nhưng nàng lại chẳng muốn trả lời. Chuyện này nàng không tiện mở lời trước, phải có ai đó nói trước thì nàng mới có cơ hội phản kích lại. Hơn nữa, tình huống kiểu này, chẳng phải luôn hỏi người mình tin tưởng thân thiết trước hay sao? Vị hôn thê Khương Nhược Nghiên của hắn còn đứng ngay đây, sao không hỏi nàng ta mà lại hỏi nàng? Thế nên nàng chần chừ im lặng, cố nhịn một chút, đợi chờ một pháo hôi nào đó xông lên trước để cứu nàng. Quả nhiên không để nàng chờ lâu, pháo hôi số một lập tức ra trận: "Điện hạ, chuyện này hoàn toàn ngoài ý muốn, thần nữ thực không ngờ đường đường là Hòa Phong Quận chúa lại đi ăn trộm đôi khuyên tai của thần nữ. Đôi khuyên tai kia tuy không phải bảo vật tuyệt thế, nhưng cũng vô cùng quý giá. Đó là quà sinh thần của thần nữ, phụ thân phải tốn biết bao nhiêu bạc mới mua được đôi ngọc Giao Nhân tận vùng Nam Hải xa xôi đấy ạ!" Lư Tố Vũ sợ Vân Nhuyễn Nhuyễn mở miệng trước, vội vàng nói nhanh chiếm thế chủ động. Lời này vừa nói ra, đám đại thần sau lưng Thẩm Mộ Chi liền xôn xao, nhìn nhau đầy kinh ngạc. Sắc mặt Thẩm Mộ Chi lại càng khó coi thêm mấy phần: "Nàng trộm đồ của ngươi?" "Đúng vậy thưa Điện hạ! Lúc thần nữ phát hiện đôi khuyên tai mất tích thì vừa hay thấy Hòa Phong Quận chúa cũng ở trong Ngự Hoa viên. Nàng vừa thấy chúng thần liền chột dạ, lập tức bỏ chạy. Chúng thần vừa truy vừa đuổi mới chạy đến tận đây!" Lư Tố Vũ nói xong vô cùng đắc ý, lần này Vân Nhuyễn Nhuyễn chết chắc rồi! Thẩm Mộ Chi càng cau mày chặt hơn. Nữ nhân chẳng rõ từ đâu ra này nói dài nói dai nửa ngày trời, còn Vân Nhuyễn Nhuyễn ngu ngốc kia chẳng biết mở miệng biện hộ cho bản thân chút nào, còn muốn hắn đích thân mở miệng hỏi sao? "Hòa Phong Quận chúa, ngươi có gì để nói?" Vân Nhuyễn Nhuyễn bị điểm danh không thoát nổi, đành nói: "Ta không trộm đồ của nàng ta!" "Ngươi không trộm sao lại bỏ chạy? Bao nhiêu người nhìn thấy hết cả rồi, ngươi đừng hòng chối cãi!" "Ta vừa vào cung đã thấy cả đám người hung thần ác sát lao tới, ta vốn nhát gan, dĩ nhiên phải bỏ chạy chứ sao!" Câu này thật ra không sai, nàng đúng là nhát như thỏ đế, họ vừa tới nàng đã co chân bỏ chạy ngay rồi. Nhưng... "Ngươi bảo ai hung thần ác sát? Là Khương tiểu thư hay là Thập công chúa? Đã trộm đồ còn ngang nhiên mắng chửi người khác!" Lư Tố Vũ tự cho mình thông minh, lập tức kéo hai người kia vào, chắc chắn Thẩm Mộ Chi sẽ càng giận dữ hơn. "Hoàng huynh, từ nhỏ đến lớn muội chưa từng bị mắng như thế, huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho muội!" Thẩm Ngưng Huyên lập tức phụ họa, làm vẻ tủi thân, ấm ức vô cùng. Khương Nhược Nghiên tuy không nói gì nhưng sắc mặt cũng lộ rõ vẻ tổn thương vô cùng. Thẩm Mộ Chi quả nhiên giận hơn nữa: "Các ngươi nói nàng trộm đồ, vậy chứng cứ đâu?" "Ở kia!" Lư Tố Vũ chỉ ngay vào hộp trên tay Vu Nhạc."Vừa rồi có cung nữ nghe tiếng ngọc trai lăn trong hộp nhưng hắn nhất quyết không chịu mở ra. Giờ mở hộp sẽ rõ ngay thôi!" Mọi ánh mắt lập tức hướng về chiếc hộp trên tay Vu Nhạc. Vân Nhuyễn Nhuyễn nhân thời cơ này lập tức nói: "Trong hộp là linh chi ta định dâng Thái hậu!" "Mở ra là biết ngay, sợ rồi chứ gì?" Thẩm Ngưng Huyên đắc ý xen vào. Vu Nhạc run rẩy ôm chặt hộp không chịu mở. "Ngươi mở ra!" Thẩm Mộ Chi lạnh giọng. Một thái giám hiểu ý lập tức giật lấy hộp mở tung. Một chiếc khuyên tai ngọc Giao Nhân lập tức rơi ra. Cả đám ồ lên, Thẩm Mộ Chi lạnh mặt: "Giờ còn gì để nói không?" "Vu Nhạc, linh chi của ta đâu?" "Quận chúa, lúc nãy họ cướp đi mất, trả lại thì chỉ còn cái này." "Ngươi còn dám vu oan giá họa nữa à?" Thẩm Ngưng Huyên lớn tiếng. Lư Tố Vũ òa khóc, Khương Nhược Nghiên thở phào. Ai nấy đều nghĩ Vân Nhuyễn Nhuyễn phen này xong rồi, ai ngờ nàng đột nhiên mỉm cười. ... Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Ta đã bảo mà, pháo hôi lúc nào cũng nói nhiều nhất, không chết sớm sao được?] Thẩm Ngưng Huyên run rẩy...