Chương 48: Một đóa sen trắng thật to (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:49

Khương Nhược Nghiên yên tâm gật đầu, lại khách sáo thêm vài câu nữa rồi mới chịu để nàng đi. Nhìn bóng dáng Vân Nhuyễn Nhuyễn rời đi, nụ cười trên mặt Khương Nhược Nghiên mới từ từ biến mất. "Ta đã nói rồi mà, chuyện hôm ấy làm lớn như vậy, văn võ bá quan và các hoàng tử đều thấy cả, nên hoàng huynh mới đặc biệt cho phép nàng ta vào cung thăm Thái hậu. Những chuyện trấn an này chẳng qua làm cho người ngoài xem, để mọi người thấy huynh ấy là người nhân từ công chính, chẳng liên quan gì tới bản thân Vân Nhuyễn Nhuyễn hết." Thẩm Ngưng Huyên nói. "Ta chỉ là hơi không yên lòng thôi." Khương Nhược Nghiên tủi thân cúi đầu. "Có gì mà không yên lòng chứ? Lúc trước khi tất cả mọi người đều không đứng về phía huynh ấy, thời điểm huynh ấy khốn khó nhất, chỉ có mỗi tỷ kiên định đi theo huynh ấy. Chỉ riêng tình nghĩa này thôi cũng đủ khiến tỷ không thể thay thế rồi, sợ cái gì mà sợ Vân Nhuyễn Nhuyễn?" Khương Nhược Nghiên há miệng, muốn nói lại thôi, đôi mày nhíu chặt không hề giãn ra. "Tỷ sao vậy?" Thẩm Ngưng Huyên thấy sắc mặt nàng ta không ổn. "Không sao." Khương Nhược Nghiên lại nói: "Dù là vậy, bề ngoài ta vẫn không thể căng thẳng với Vân Nhuyễn Nhuyễn quá mức được. Dù sao nàng ta cũng là Quận chúa, còn ta là Hoàng hậu tương lai, không thể để người khác cảm thấy ta lòng dạ hẹp hòi, làm khó nàng ấy." "Tỷ không muốn làm khó nàng ta, nhưng nàng ta luôn làm khó tỷ đó! Tỷ xem vừa rồi nàng ta kiêu ngạo biết bao nhiêu, lại còn lấy cái hộp rách nát đó ra khoe khoang nữa, tưởng đáng giá thì giỏi lắm sao? Tức chết mất thôi! Nếu không phải vì tỷ, muội sao phải chịu nhịn nàng ta như vậy!" Thẩm Ngưng Huyên hận không thể lập tức kéo Vân Nhuyễn Nhuyễn lại, mắng một trận cho đã miệng. "Ta cũng rất tức, nhưng chẳng còn cách nào khác, Vân Nhuyễn Nhuyễn thật sự vừa vô sỉ vừa đê tiện." Khương Nhược Nghiên cắn môi: "Ta biết muội vì ta mà chịu ấm ức, lát nữa về ta sẽ tặng muội một cây trâm vàng, muội đừng giận nữa." "Muội làm sao có thể giận tỷ chứ, tỷ là hoàng tẩu tương lai của muội mà." Thẩm Ngưng Huyên nói xong, vẻ mặt lại trở nên hung ác: "Nhưng chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua được, muội nhất định phải cho nàng ta biết tay, cứ chờ đấy!" Thời tiết ở Triêu Thành vẫn chưa vào hè, đang độ cuối xuân, khắp nơi hoa nở rực rỡ, nắng đẹp chan hòa. Ngày hôm ấy, Vân Nhuyễn Nhuyễn tiện tay chọn một món lễ vật, mang theo Vu Nhạc và Bán Hạ cùng tiến cung. Hôm nay Hiền phi nương nương tổ chức một bữa tiệc xuân ở Ngự hoa viên, mời tất cả quý nữ các nhà ở Triêu Thành cùng tham dự. Hiền phi tuy hiện tại chưa phải hoàng hậu, nhưng chuyện Thất điện hạ nắm quyền cả thiên hạ đều biết, nàng ta trở thành thái hậu tương lai là chuyện ván đã đóng thuyền. Vì thế, tiệc do nàng ta tổ chức không ai dám xem nhẹ, đều mang theo lễ vật quý giá tham dự, mong được lọt vào mắt xanh của nàng ta. Sau này nếu có cơ hội tiến cung, nơi phải dựa vào nàng ta còn rất nhiều. Cho dù không tiến cung, chỉ cần được Thái hậu tương lai yêu quý thì cũng đủ phong quang vô hạn. Chẳng phải Vân Nhuyễn Nhuyễn là ví dụ rõ nhất sao? Thái hậu cưng chiều nàng tới tận xương tủy, mấy năm nay nàng ở Triêu Thành muốn gió được gió, không biết khiến bao người ghen ghét đỏ mắt. Lúc Vân Nhuyễn Nhuyễn tới Ngự hoa viên, các quý nữ đều đã đến đông đủ, một số người thì ngắm hoa trong vườn, số khác đứng trên cầu nhỏ cho cá ăn, tụ tập theo nhóm, quan hệ tốt xấu rõ ràng chỉ nhìn một cái là biết. Chuyện tổ chức tiệc trong cung Hoàng hậu hay Thái hậu đều thường xuyên diễn ra. Những năm trước vào dịp này, người vây quanh nàng và Lục Quân Nhã luôn đông nhất. Bây giờ Thẩm Mộ Chi lên ngôi, những người kia đều chuyển sang vây quanh Khương Nhược Nghiên và Thẩm Ngưng Huyên, còn bên cạnh nàng thì lạnh tanh không một ai. Nhưng Vân Nhuyễn Nhuyễn chẳng hề để ý, nàng chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, khiêm tốn trà trộn tới khi tiệc kết thúc. Đáng tiếc trời chẳng chiều lòng người, ngay lúc này, Khương Nhược Nghiên đang được mọi người vây quanh bỗng nhiên quay đầu lại, mỉm cười với nàng. ... Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Nàng ta lại lại lại cười với ta kìa!] Khương Nhược Nghiên: [Lần này nhất định sẽ thành công!]