Chương 30: Cái mạng nhỏ mới là quan trọng (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:50

Ấy chính là lý do vì sao Quý Phương Trạch cam tâm tình nguyện bán mạng cho Vân Nhuyễn Nhuyễn. Dù nàng ấy có ý tưởng lớn mật đến đâu, miễn là đúng đắn, thì Vân Nhuyễn Nhuyễn đều nghĩ đủ mọi cách để thực hiện giúp nàng. Có được một vị chủ tử luôn giúp mình hoàn thành chí lớn như vậy, ai mà chẳng muốn theo đến cùng cơ chứ? Rời khỏi Cẩm Tú Các, Vân Nhuyễn Nhuyễn và Vu Nhạc lại lên xe ngựa, hướng về bến cảng đường thủy ở Triêu Thành. Giống như lúc tới Cẩm Tú Các, xe ngựa cũng dừng cách cảng thủy hai con phố. Phía sau sân viện nhỏ có một dòng sông, Vân Nhuyễn Nhuyễn và Vu Nhạc lên thuyền nhỏ, theo dòng nước lặng lẽ hướng về phía bến cảng. Hai bên bờ sông tiếng người ồn ào náo nhiệt, dân chúng ở bến cảng vẫn lui tới buôn bán tấp nập, vô cùng phồn thịnh. "Không ngờ Thất hoàng tử mang quân đánh về kinh, cung đình sắp đổi chủ đến nơi rồi, vậy mà dân chúng vẫn hồn nhiên chẳng hề hay biết gì, vẫn sống ngày ngày vui vẻ như thường." Vu Nhạc nhìn cảnh ấy không khỏi cảm thán. Từ xưa đến nay, mỗi lần đổi triều thay vua đều là chiến hỏa ngập trời, bách tính lưu lạc tứ phương. Có được cảnh thái bình thịnh trị thế này quả thực vô cùng hiếm có. "Vậy nên, Thẩm Mộ Chi dù có là kẻ ác độc, nhưng hắn thật sự rất hợp để làm một vị quân vương. Hắn có năng lực đó, lại có lòng thương xót dân chúng nữa." "Cho nên đây là lý do Nhuyễn tỷ chịu bỏ tiền bạc hỗ trợ hắn đó hả?" Nhìn cặp mắt long lanh đầy chờ mong của Vu Nhạc, Vân Nhuyễn Nhuyễn âm thầm trợn trắng mắt, rồi nhẹ nhàng kéo thấp vành mũ của áo choàng xuống một chút, hờ hững đáp: "Đương nhiên là không phải. Giữ cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất."... Ôi cái vị đại tỷ nhà hắn, sao chút lòng yêu nước thương dân cũng chẳng có vậy trời! Tuy rằng nghe hợp lý vô cùng... Chiếc thuyền nhỏ len lỏi qua từng khúc quanh một cách thành thạo, chẳng bao lâu đã cập vào một tòa lâu các lớn gần bến cảng. Vừa thấy thuyền nhỏ của Vân Nhuyễn Nhuyễn cập bờ, người trong lâu đã vội vã chạy ra nghênh đón, đưa nàng lên tận trên lầu. Vừa bước vào cửa, mùi trái cây thơm nức mũi lập tức xộc tới, hấp dẫn đến mức khiến bụng nàng réo vang. Vân Nhuyễn Nhuyễn vội vàng tiến lại gần bàn, mắt sáng rực nhìn đầy một bàn trái cây đủ loại. "Quả không hổ là Tổng quản đường thủy, mấy thứ trái cây Giang Nam tươi ngon thế này, trong cung còn chưa thấy mặt mũi đâu, vậy mà chỗ ngươi đã bày đầy một bàn rồi." Chỉ thấy người đứng trước mặt nàng là Trang Thu Vân, trên mặt lộ vẻ vui mừng, khẽ hành lễ nói: "Thu Vân tham kiến Quận chúa." "Không cần khách khí, tới đây cùng ăn đi." Từ kiếp trước khi còn ở hiện đại, Vân Nhuyễn Nhuyễn đã thích ăn trái cây vô cùng, vừa ngon vừa tốt cho sức khỏe. Nàng nhanh tay cầm ngay một trái vải đỏ mọng bỏ vào miệng, cảm giác thỏa mãn vô cùng. "Mấy hôm trước nghe nói phủ Quận chúa bị người của Thất điện hạ kiểm soát, lòng ta cứ thấp thỏm không yên. Nay nghe tin ngài tới đây, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm rồi." "Người ta vẫn bảo đại nạn không chết ắt có hậu phúc mà. Ta bây giờ lại là một hảo hán nữa rồi đây. À phải, tình hình vận chuyển đường thủy gần đây thế nào rồi?" Vân Nhuyễn Nhuyễn vừa nói vừa cầm thêm một trái vải nữa, không dừng lại nổi. "Tình hình bên vận chuyển đường thủy đang có chút rắc rối." Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trang Thu Vân lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mày cũng khẽ nhíu lại. Thái độ thư thái thoải mái của Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức tan biến theo. Không giống những thuộc hạ khác, Trang Thu Vân là người từng trải sóng gió lớn, nhìn qua sắc mặt cũng đủ biết có chuyện chẳng lành rồi. Trước khi theo nàng, Trang Thu Vân từng là Đại tiểu thư của Vực Thủy Bang lừng danh một cõi, thuở xưa khi bang hội này còn oai phong hiển hách, chuyện lớn gì mà nàng chưa từng thấy qua? "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"... Thẩm Mộ Chi trầm ngâm suy nghĩ: [Nàng rốt cuộc đã giấu ta bao nhiêu tiền riêng đây hả?] Vân Nhuyễn Nhuyễn giàu nứt đố đổ vách: ]Tài sản của đại phú hộ Đại Hạ, ngươi dám gọi đó là tiền riêng à?]