Chương 15: Chiếc đùi to nhất vở kịch (1)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:51

Sau khi quyết định đến Thanh Châu, Vân Nhuyễn Nhuyễn cùng Vu Nhạc nhanh chóng thay đổi trang phục. Nhờ tay nghề cao siêu của thợ hóa trang mà Quý Phương Trạch đưa đến, hai người lập tức từ công tử tiểu thư lộng lẫy biến thành mấy tên tiểu nhị hèn mọn chuyên khuân vải vóc của Cẩm Tú Các. Theo kế hoạch, cả hai sẽ trà trộn vào đoàn xe vận chuyển hàng, đợi khi rời khỏi thành rồi sẽ thay lại quần áo, thong dong lên xe ngựa mà tới thẳng Thanh Châu. May mà ba năm qua nàng không nhàn rỗi, mở cửa tiệm làm ăn, chiêu binh mãi mã, bồi dưỡng thuộc hạ vô cùng chu đáo, nay trốn chạy cũng tiện lợi nhẹ nhàng đến bất ngờ. Loay hoay một hồi, trời đã xế chiều, bọn họ phải gấp rút ra khỏi cổng thành trước lúc màn đêm buông xuống, tránh rước họa vào thân. Trước lúc đi, Quý Phương Trạch lưu luyến đứng nhìn theo. "Quận chúa đi trước an ổn rồi, Phương Trạch sẽ nhanh chóng theo sau hầu hạ người." "Yên tâm đi, ai thiếu cũng được, riêng thiếu ngươi thì không xong đâu. Ta tuyệt đối không bỏ rơi ngươi." "Quận chúa, lần này vất vả, mong người thuận buồm xuôi gió." Vân Nhuyễn Nhuyễn gật đầu nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, nàng siết chặt tay Quý Phương Trạch, thấp giọng hỏi: "Củ sâm tuyết ngàn năm ta để dành kia, ngươi đã sai người mang vào cung dâng lên Thái hậu chưa?" "Đã đưa đi rồi, còn căn dặn kỹ càng phải trao tận tay Cảnh cô cô, ai khác tuyệt đối không được đụng vào." "Người đưa đồ đã về chưa? Có tin tức gì không?" Quý Phương Trạch khẽ lắc đầu thở dài: "Quận chúa cũng biết đấy, bây giờ cung cấm không còn như hồi Tam hoàng tử còn tại vị nữa, tất cả nằm trong tay Thất điện hạ rồi. Đại Hạ sắp đổi chủ tới nơi, chúng ta cần phải hết sức cẩn trọng, đi chậm chút nhưng chắc ăn vẫn hơn." Vân Nhuyễn Nhuyễn gật gù đồng tình: "Ta đi trước đây. Ngươi nhớ dặn dò kỹ thuộc hạ, chuyện kinh doanh ở Triêu Thành đừng mở rộng thêm nữa, dần dần thu hết tai mắt lại, tránh để Thất điện hạ phát hiện." "Người cứ yên tâm, ta sắp xếp ổn thỏa sẽ nhanh chóng theo người thôi." "Tốt lắm, có ngươi bên cạnh, ta luôn an tâm." Nói rồi, Vân Nhuyễn Nhuyễn cùng Vu Nhạc lên xe ngựa, xa phu vung roi hô lớn một tiếng, chiếc xe lộc cộc lăn bánh khỏi con hẻm nhỏ. Xe ngựa len qua phố phường náo nhiệt, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi. Vân Nhuyễn Nhuyễn bỗng thấy lòng mình dâng lên chút cảm khái. Ba năm trước, nàng làm sao ngờ tới có ngày lại dùng cách chẳng giống ai thế này để rời khỏi Triêu Thành. Rõ ràng là nữ chính đời người đã bật chế độ buff tận trời xanh, ai dè phút cuối lại bị tên phản diện điên khùng Thẩm Mộ Chi xé mất kịch bản, quay lại phản sát khiến nàng trong một đêm trắng tay. Vân Nhuyễn Nhuyễn còn đang ngậm ngùi chưa dứt, chợt nghe phía trước tiếng la hét thất thanh, dân chúng cuống cuồng né tránh hai bên. Chỉ thấy một toán lính hùng hổ tiến về bảng thông cáo, mau lẹ dán lên một tờ giấy mới tinh. Vân Nhuyễn Nhuyễn tò mò liếc mắt nhìn, lập tức tim nàng như rớt mất một nhịp. Trên giấy chính là lệnh truy nã! Nhưng nhìn kỹ lại bức họa chân dung kẻ bị truy nã vẽ xấu vô cùng, chẳng liên quan gì đến nàng cả, Vân Nhuyễn Nhuyễn mới thở phào nhẹ nhõm. "Có thấy không? Hôm nay có thích khách to gan lớn mật xông vào cung, hạ độc hại Thái hậu rồi bỏ trốn!" Dân chúng chung quanh nghe chuyện, lập tức xôn xao bàn tán, người người cảm thán không thôi. "Thất điện hạ hiếu nghĩa vô song, vì cứu Thái hậu, ngài đặc biệt treo giải lớn truy lùng hung thủ. Ai có manh mối báo ngay, tiền bạc thưởng hậu hĩnh không thiếu!" Tên lính dẫn đầu vươn tay chỉ vào khoản tiền thưởng, dân chúng vừa thấy con số liền trầm trồ tán thưởng. Thất điện hạ đúng là chịu chi! "Nhưng nhớ phải nhanh chân, Thái hậu độc phát nặng rồi, nếu không tìm ra thuốc giải trước khi trời sáng mai, thì đến lúc ấy các ngươi có báo bao nhiêu cũng vô dụng!" Vân Nhuyễn Nhuyễn nghe đến đây thì chiếc xe cũng vừa kịp dừng lại trước cổng thành. "Nhuyễn tỷ, Nhuyễn tỷ à!" Vu Nhạc thấy sắc mặt Vân Nhuyễn Nhuyễn trắng bệch, mắt thất thần, hồn bay đâu mất, cuống quýt kéo tay nàng giục giã. "Vu Nhạc, ngươi nói xem, hắn... hắn là cố ý đúng không?" Vân Nhuyễn Nhuyễn bừng tỉnh, vội vươn tay siết lấy cánh tay Vu Nhạc thật chặt. "Nhuyễn tỷ, hoá ra tỷ nghe thấy hết rồi ư?" "Khắp Triêu Thành đều dán cáo thị truy nã ta, dán xong còn ra rả đọc đi đọc lại cả trăm lần, ngươi nghĩ ta điếc hay sao mà không nghe thấy chứ?!" Vân Nhuyễn Nhuyễn tức đến suýt bật khóc. Thẩm Mộ Chi tên này sao lại độc ác đến vậy! Đó là Thái hậu kia mà! Tốt xấu gì cũng là tổ mẫu hắn, cho dù chẳng phải ruột thịt, thì cũng đâu thể đem mạng bà ra uy hiếp nàng như thế được?