Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:49
Nghe thấy lời này, Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức tỉnh như sáo, từ lòng Thái hậu ló đầu ra, hai mắt sáng lấp lánh. Nghe cứ như vừa vớ được một tin tình báo tối quan trọng của phe địch ấy!
"Thái hậu, người vừa nói tới là chuyện gì thế ạ?"
Thái hậu thở dài, thong thả kể:
"Chuyện này lâu lắm rồi, hình như khi ấy Tiểu Thất mới chừng bảy tuổi thì phải."
Trong kịch bản gốc, Thẩm Mộ Chi là nam phụ phản diện bị nam chính Thẩm Duệ Chi giết chết, nội dung chỉ đặc tả chuyện hai người họ tranh giành hoàng vị. Còn chuyện lúc nhỏ của Thẩm Mộ Chi hoàn toàn chẳng nhắc đến, nàng đúng là mù tịt không biết chút gì.
"Năm ấy, Hoàng thượng nam tuần, Hàm phi và Tiểu Thất nằm trong đoàn thân quyến tùy giá cùng đi. Chẳng may giữa đường gặp phải dư nghiệt của Đoan vương phục kích. Hoàng thượng may mắn vô sự, nhưng Tiểu Thất và Hàm phi lại bị nghịch tặc đẩy xuống vách núi. Hoàng thượng phái người tìm mãi không thấy, vốn định từ bỏ rồi, ai ngờ một thời gian sau mẹ con bọn họ lại tự mò về, nói là được người ta cứu sống."
Nghe tới đây, Vân Nhuyễn Nhuyễn tròn xoe mắt, miệng há hốc đầy kinh ngạc.
Thẩm Mộ Chi mới bảy tuổi đã rớt xuống vực mà không chết, còn tự thân mò về được?
Sao tình tiết nghe quen quen thế nhỉ?
Cái màn này giống hệt chuyện lần trước, hắn bị nàng và Thẩm Duệ Chi liên thủ đánh bại, đày đi Bắc hoang, cuối cùng chẳng những không chết còn hiên ngang sát khí bừng bừng trở lại!
Phen nào cũng tai qua nạn khỏi, lần nào cũng chết hụt, chẳng lẽ hào quang nam chính không cẩn thận lại đi nhập vào người hắn rồi?
Thái hậu lại thở dài nói tiếp:
"Hàm phi khi trở về thì chỉ bị thương nhẹ, nhưng Tiểu Thất thì nghiêm trọng lắm, khắp người đều là băng bó, ngay cả mặt mũi cũng bị hủy hoại không nhìn ra nổi dáng vẻ ban đầu nữa."
"Kể từ đó, tính tình nó đại biến. Vốn dĩ là đứa trẻ hoạt bát, đáng yêu, sau chuyện ấy bỗng trở nên lạnh lùng cáu kỉnh, chẳng ai dám lại gần. Phải mất hai ba năm sau, khuôn mặt mới từ từ chữa lành, nhưng cái tính quái gở ấy thì vĩnh viễn không chữa khỏi."
Nghe đến đây, Vân Nhuyễn Nhuyễn không khỏi cảm thán:
"Thái y chữa cho Thất điện hạ thật quá tài tình, bị thương đến mức ấy mà vẫn có thể khôi phục hoàn mỹ, thậm chí giờ đây trong đám hoàng tử, gương mặt ngài ấy vẫn nổi bật nhất thiên hạ."
Thái hậu cười đầy hàm ý:
"Phải đấy, so với các hoàng tử khác thì nó chói mắt đến mức có hơi lộ liễu rồi. Ai biết được, nói không chừng gương mặt cũ thật sự chữa không xong, nên vị thần y kia tiện tay đổi cho nó một cái mặt đẹp hơn thôi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được, phì cười thành tiếng:
"Nếu thế thật, sau này Thất điện hạ sinh con, nhìn xem con cái giống ai là biết ngay cái mặt kia là hàng thật hay hàng giả."
Cười xong, nàng lại thấy không ổn lắm:
"Không đúng! Thất điện hạ khi nhỏ thế nào thì người trong cung đều từng thấy, nếu thật sự đổi mặt, chẳng phải vừa nhìn liền nhận ra ngay sao?"
Thái hậu lắc đầu, cười đáp:
"Tiểu Thất hồi đó còn nhỏ, lại thêm sau vụ kia tính tình thay đổi, quanh năm suốt tháng cứ rúc trong phòng chẳng ló mặt ra ngoài. Hai ba năm sau dù gương mặt chữa khỏi cũng hiếm khi xuất hiện trước người khác, ai nấy đều quên mất dáng vẻ cũ rồi."
"Hơn nữa, trẻ con tầm tuổi đó lớn nhanh lắm, như Tiểu Tam, Tiểu Tứ mỗi ngày một vẻ, hôm nay khác hôm qua, chẳng ai nhớ rõ nổi đâu."
Vân Nhuyễn Nhuyễn gật đầu đồng tình.
Thái hậu lại tiếc nuối:
"Thật đáng thương, nếu năm ấy không xảy ra chuyện đó, Tiểu Thất bây giờ chắc chắn vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ gần, chứ không phải dạng như hiện giờ, tâm tư sâu thẳm chẳng ai dò nổi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn tùy tiện gật đầu cho qua chuyện. Nàng không mấy quan tâm tới tâm lý phức tạp của Thất điện hạ, nhưng lại cực kỳ hứng thú với một chuyện khác:
"Thái hậu, vị thần y chữa trị gương mặt cho Thất điện hạ ngày ấy là ai thế ạ?"
Một người y thuật cao minh, đã thế còn biết tạo hình sửa mặt thế này, ở cổ đại tuyệt đối là siêu phẩm hiếm có khó tìm!
Nếu nàng bắt tay hợp tác được với người ấy thì chẳng phải sẽ mở ra một con đường mới là ngành "phẫu thuật thẩm mỹ thời cổ đại" ư?
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vàng bạc ào ào rơi xuống như mưa rồi, nàng nổi hết cả da gà sung sướng.
Nhưng Thái hậu lại thở dài tiếc nuối:
"Vị kia vốn chẳng phải thái y trong cung, mà là một thần y giang hồ bí ẩn, chính là người đã cứu Tiểu Thất dưới đáy vực năm xưa. Sau khi chữa xong thì lập tức mất dạng, tới nay chẳng ai rõ tung tích của hắn nữa."
"..."
"Thôi được rồi, phàm là thần y thì chắc chắn đều là loại thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, tìm thế nào cũng không ra."
"Thôi, đừng nhắc mấy chuyện vô bổ này nữa." Thái hậu cảm thấy bản thân lại lỡ lời, liền chuyển chủ đề: "Con mau về chuẩn bị đi, tìm cơ hội thuận lợi mà chạy cho sớm vào."