Chương 28: Lần đầu lật xe rồi (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:50

"Thế mới nói nàng ta lợi hại, bốn cung nữ Thẩm Mộ Chi phái tới không làm được, nàng ấy làm được. Ngươi không nói linh tinh với nàng ta chứ?" "Không có đâu, đệ không thiếu thận trọng như thế. Trước đây đệ thân thiết với quản gia phủ Quận chúa như vậy còn giấu kín được, nàng ta mới tới vài ngày, lại là người Thất điện hạ phái tới, đừng nói bí mật, ngay cả chuyện linh tinh khác cũng chẳng nói mấy câu." Vân Nhuyễn Nhuyễn lười biếng đáp lại một tiếng, thực ra nàng cũng không lo, Vu Nhạc người này tuy nhát gan một chút nhưng làm việc vẫn luôn rất đáng tin cậy. "Cái cô Bán Hạ kia thật sự có vấn đề à?" "Người của Thẩm Mộ Chi phái tới mà không có vấn đề mới lạ. Ngươi chẳng phải thấy nàng ta lúc nào cũng không có biểu cảm sao? Rất ít khi kinh ngạc, chẳng bao giờ tò mò, không than vãn, ngay cả một chút mất kiên nhẫn cũng chẳng có." Vu Nhạc nghe vậy thì gật đầu lia lịa. Người này đúng là chẳng có chút nóng giận gì, vô cùng dễ chung sống. "Người bình thường nào lại như vậy chứ." "Vậy sau này ta cẩn thận chút là được." "Không cần thiết." "Sao vậy?" "Đạo hạnh của ngươi, trước mặt nàng ấy chẳng đáng nhắc tới." "..." Vu Nhạc lập tức xị mặt: "Nhuyễn tỷ, tỷ có thể chừa cho đệ chút mặt mũi được không?" Vân Nhuyễn Nhuyễn bật cười. "À mà Nhuyễn tỷ, đệ vẫn luôn muốn hỏi, tỷ rốt cuộc làm thế nào khiến Thất điện hạ chịu thả tỷ vậy?" "Lấy tiền đập vào chứ sao, chẳng ai thoát nổi mê hoặc của kim tiền cả." Vân Nhuyễn Nhuyễn tiện tay bốc một nắm hạt dưa, vẻ mặt cực kỳ phách lối: "Ai bảo ta có tiền làm gì." "Vậy tỷ đưa cho hắn bao nhiêu?" Chuyện dùng tiền giải quyết vấn đề đối với bọn họ cũng bình thường như cơm bữa, Vu Nhạc nghe vậy cũng chẳng ngạc nhiên. Dù sao năm xưa, Tam điện hạ tín nhiệm bọn họ cũng nhờ dùng tiền đập ra cả. "Một nửa gia sản." "Hả? Khụ... khụ khụ khụ..." Nghe vậy, quả nho vừa nhét vào miệng của Vu Nhạc lập tức mắc ngang cổ họng, ho sặc sụa không dừng được. "Từ từ thôi." "Khụ khụ... Nhuyễn tỷ, một nửa gia sản đó! Đều là tiền mồ hôi nước mắt cả, tỷ cũng hào phóng quá rồi đấy!" "Ngươi biết một nửa gia sản của chúng ta là bao nhiêu không?" Vu Nhạc ngẩn người, gãi đầu suy nghĩ một chút. "Cái này... chắc phải về tính kỹ lại mới biết được, ít nhất cũng phải tính cả một ngày ấy chứ." "Đấy, ngươi còn chẳng biết một nửa là bao nhiêu, Thẩm Mộ Chi làm sao mà biết được? Đương nhiên là ta nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu rồi." Vu Nhạc lập tức tỉnh ngộ. "Thảo nào hôm ấy đệ thấy thị vệ đem hết các hòm vàng bạc chất đầy trong đại sảnh đi mất, tỷ bảo với hắn đó là một nửa sao?" "Làm sao có thể? Hắn tìm được bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, thế chẳng phải ta trắng trợn lừa hắn à? Ta lại lấy thêm năm mươi vạn lượng ngân phiếu trong mật thất hắn chưa phát hiện ra, rồi bỏ thêm vào nữa đấy chứ." "Hắn tin thật sao?" "Nghe nói lúc hắn nhận được, liền nhìn chằm chằm vào đống tiền ấy ngẩn ra thật lâu. Chắc là..." Vân Nhuyễn Nhuyễn vẻ mặt cảm khái: "Chưa từng thấy qua nhiều tiền đến thế bao giờ." "Làm ăn buôn bán quả nhiên vẫn phải là Nhuyễn tỷ, tuyệt đối không bao giờ sai sót!" "Thế nên từ sau đêm đó, ta từ kim chủ cha nuôi của Thẩm Duệ Chi đã biến thành kim chủ cha nuôi của Thẩm Mộ Chi, sau này sẽ liên tục cung cấp tiền cho hắn. Tuy nhiên như vậy cũng có nghĩa chúng ta tạm thời an toàn, có thể tiếp tục kiếm tiền rồi." Vân Nhuyễn Nhuyễn bỏ hạt dưa xuống, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút. "Nhưng suy cho cùng cũng không phải kế lâu dài, chúng ta vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây. Giang Châu không đi được nữa, vậy thì xây một cái ổ tiền mới thôi. Chỉ cần chúng ta tích đủ bạc vàng, sớm muộn cũng thoát khỏi chỗ này!" Vu Nhạc nghe vậy mắt liền sáng rực. "Đệ bây giờ tràn đầy kỳ vọng vào tương lai rồi!"... Thẩm Mộ Chi: [Ta cũng rất mong chờ, xem thử nàng còn có thể chạy đi đâu. ]