Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:50
Thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên dừng lại, mắt đám chị em Khương Nhược Nghiên lập tức sáng rực. Xem ra nàng biết sợ rồi, biết rõ hiện giờ ai nắm quyền, ai mới là kẻ nên đi nịnh bợ.
Nhưng đáng tiếc, quá muộn rồi! Hôm nay, nhất định phải lột sạch nàng mới hả dạ.
Bất chợt, Vân Nhuyễn Nhuyễn giơ tay chỉ thẳng vào mặt Lư Tố Vũ, hỏi giọng rất chân thành:
"Vị đại tỷ này, rốt cuộc tỷ là ai vậy? Tỷ nói ta trộm đồ của tỷ, thì chí ít cũng nên cho ta biết tên họ để còn dễ bề... à không, dễ nhớ mặt chứ?"
Trong đám này, ngoài Khương Nhược Nghiên và Thẩm Ngưng Huyên ra thì mấy người khác nàng đều không rõ lắm. Dù sao hôm nay nàng cũng bị truy đuổi cả đoạn đường dài như vậy, vừa mệt vừa nhếch nhác, Vu Nhạc vì nàng còn lãnh nguyên cú đấm, món nợ này nàng tuyệt đối không thể quên được.
Tên tuổi nhất định phải hỏi rõ, tránh mai mốt báo thù lại không biết tìm người nào mà tính sổ.
Lư Tố Vũ thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn chỉ thẳng mình, lập tức ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo, cảm thấy bản thân hôm nay vô cùng xuất sắc:
"Nghe kỹ đây, ta là thiên kim nhà Tổng đốc Tào Ti - Lư đại nhân, tên gọi Tố Vũ!"
Vân Nhuyễn Nhuyễn vốn đã lạnh mặt, chuẩn bị mở ra cuốn sổ thù hận nhỏ trong lòng ghi chép cẩn thận, nhưng nghe tới đây thì nàng bỗng ngẩn ra.
Khoan đã, Tổng đốc Tào Ti Lư đại nhân? Không phải là con gái của Lư Học Nghĩa, người mà hôm nay nàng còn đang phát sầu không biết ra tay thế nào đó sao?
Nàng quay đầu, cùng Vu Nhạc trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý. Xem đi, nàng nói rồi mà, Thái hậu chính là ngôi sao may mắn của nàng, mỗi lần tới gặp người thì nhất định có chuyện tốt xảy ra.
Kìa, chẳng phải may mắn đã tự dâng tới tận cửa rồi sao!
Nghĩ thế, Vân Nhuyễn Nhuyễn chẳng nói chẳng rằng, lập tức xoay người chạy thục mạng.
Động tác quay đầu bỏ chạy của nàng nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Nàng ta bị sao vậy? Vừa rồi chẳng phải đã chịu thua rồi sao? Sao bỗng nhiên lại chạy? Trong đầu nàng rốt cuộc chứa thứ gì thế?
"Mau chặn nàng ta lại! Nàng ta định chạy về phía Khôn Hòa cung tìm Thái hậu, mau chặn lại!"
Khương Nhược Nghiên vừa hô lớn xong thì đã thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn đột ngột đổi hướng chạy một vòng xa tít mù. Con đường nàng chọn vô cùng khó đi, đầy đá nhỏ, quanh co gấp khúc, còn phải trèo qua vài hòn giả sơn, dễ té ngã vô cùng.
Người thường ai lại chọn con đường đó chứ? Hơn nữa, ngoài Khôn Hòa cung ra nàng còn chỗ nào để dựa vào đâu?
Không chỉ đám người Khương Nhược Nghiên, ngay cả thái giám cung nữ đang chặn hướng về Khôn Hòa cung cũng ngây ra như phỗng.
Trời đất! Rốt cuộc nàng ta đang nghĩ gì vậy?
"Nàng ta bị ngốc rồi sao, chạy vào Ngự hoa viên làm gì? Trong đó có lợi gì cho nàng chứ?" Lư Tố Vũ hoàn toàn không hiểu nổi.
Nhưng ngay lập tức, Khương Nhược Nghiên chợt tỉnh táo lại, cả người lập tức căng thẳng.
"Nàng ta muốn tới Ngự hoa viên! Thất hoàng tử đang mở tiệc nghị sự cùng các đại thần ở đó!"
"Nàng ta điên rồi à? Lúc trước còn công khai đối đầu với Thất điện hạ, phò trợ Tam điện hạ tranh quyền đoạt vị, giờ phút này còn dám chạy tới chỗ ngài ấy, chẳng phải là muốn chết à? Hơn nữa đường đó khó đi như vậy, chúng ta dễ dàng bắt được nàng ta thôi!" Đám người kia ai nấy cũng khó hiểu.
Thẩm Ngưng Huyên ngược lại vô cùng vui vẻ, cười nói đầy khoái chí:
"Thật quá ngu ngốc! Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ đòi vào! Nàng ta dám làm phiền đại thần nghị sự thì chắc chắn phạm đại tội! Đến lúc đó, chúng ta bắt được nàng rồi lột đồ, không chỉ có hoàng tử mà còn rất nhiều đại thần cùng nhìn thấy, lần này nàng ta chết chắc, vĩnh viễn không trở mình nổi!"
Dù tất cả đều rất phấn khởi, nhưng trong lòng Khương Nhược Nghiên vẫn có một nỗi bất an khó hiểu.
Nàng ta tìm không ra lý do nào có lợi cho Vân Nhuyễn Nhuyễn, nhưng chỉ cần thấy nàng hướng về Thất điện hạ, nàng ta đã cảm thấy vô cùng bất an.
Nàng luôn lo sợ Vân Nhuyễn Nhuyễn sẽ đoạt mất những thứ vốn thuộc về mình. Nhất định phải chặt đứt hoàn toàn cơ hội của nàng ta ngay từ đầu!
"Mau đuổi theo! Bắt được nàng lập tức lột sạch đồ, đừng nhiều lời vô ích nữa!"