Chương 11: Đường sống chẳng phải đã tới rồi sao? (1)
Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:51
Vân Nhuyễn Nhuyễn thấy nàng ta xuất hiện, trong lòng cũng chẳng mấy kinh ngạc. Nàng ta chính là Khương Nhược Nghiên, tiểu thư con nhà tướng quân, người vốn đã từng được xem là vị hôn thê tương lai của Thẩm Mộ Chi từ thuở hắn còn là Thất hoàng tử.
Sao lại nói là "từng"? Bởi vì khi ấy hai bên đều đã bàn bạc ổn thoả, chỉ đợi Hoàng thượng phất tay ban hôn. Ai ngờ, hôn sự còn chưa kịp thành thì Nhuyễn Nhuyễn đã "buff sức mạnh" xong, cùng Thẩm Duệ Chi đánh thẳng một mạch tới đem Thẩm Mộ Chi đày ra tận Bắc Hoang xa xôi.
Hôn sự chưa thành, nhưng Khương tiểu thư cũng mất dạng khỏi kinh thành ngay sau đó. Có người đoán nàng ta là đi theo chân Thẩm Mộ Chi chịu khổ. Giờ gặp lại tại đây, xem ra đồn đoán quả là chẳng sai, vị tiểu thư này rõ ràng cược chuẩn xác một ván lớn. Thẩm Mộ Chi giờ đã thuận lợi giết ngược về kinh, nàng ta cũng sắp sửa được lên làm nữ nhân cao quý nhất cả Đại Hạ này.
Lúc này, Khương Nhược Nghiên xiêm y lụa là màu tím, khí chất vừa quý phái vừa xinh đẹp, tay còn cẩn thận bưng một chiếc khay nhỏ. Không cần nhìn cũng biết trong chén nhỏ ấy đích thị là món canh nàng ta hao tâm tổn trí vì Thẩm Mộ Chi mà nấu.
"Trả lời ta đi." Khương Nhược Nghiên nhìn Nhuyễn Nhuyễn, chân mày thanh tú bất giác nhíu lại. Nàng ta thật không vừa mắt kẻ trước mặt, từ thuở mới gặp lần đầu đã chẳng vừa mắt rồi.
Dù trước kia Vân Nhuyễn Nhuyễn chọn theo phe Tam hoàng tử, nhìn qua tưởng chẳng có mối uy hiếp nào, nhưng bản năng trực giác của nữ nhân mách bảo, kẻ này tuyệt đối không đơn giản.
Hiện giờ rõ ràng nàng đã thành chó nhà có tang, vậy mà vẫn dám xuất hiện ngay trong cung điện của Thẩm Mộ Chi lúc hắn ngủ say. Chuyện này càng khiến nàng ta chắc chắn... Nữ nhân này, không thể giữ lại.
Vân Nhuyễn Nhuyễn cũng nhận ra ánh mắt đầy ác cảm của Khương Nhược Nghiên. Từ xưa, khi Thẩm Mộ Chi còn chưa mất thế, vị Khương tiểu thư này đã chẳng ưa gì nàng.
"Cung điện thiếu người hầu hạ, điện hạ sai ta bóp vai cho ngài ấy. Ngài ấy bảo vai rất khó chịu, bóp dễ chịu sẽ tha cho ta một mạng. Nay ngài ấy đã ngủ say, chắc hẳn ta làm không tồi. Ta nghĩ mạng nhỏ này coi như được giữ lại rồi, đúng chứ?"
Vân Nhuyễn Nhuyễn vừa nói vừa tỏ vẻ cẩn thận dè dặt, hệt như một con kiến nhỏ bé đang thấp thỏm vì mạng sống.
Khương Nhược Nghiên nghe xong, trong lòng cười lạnh một tiếng. Đang lo không có cách nào xử nàng, cơ hội này lại đúng là trời ban!
"Ngươi cứ an tâm, mạng nhỏ này của ngươi tất nhiên là giữ được rồi."
Khương Nhược Nghiên thong thả đặt khay xuống, bước đến bên cạnh Thẩm Mộ Chi, đưa mắt bảo Nhuyễn Nhuyễn tránh ra. Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn lui sang một bên.
"Được rồi, lui ra đi, chỗ này giao ta xử lý."
"Vâng, Khương cô nương."
Nhuyễn Nhuyễn lễ phép đáp một tiếng, lợi dụng lúc Thẩm Mộ Chi còn chưa tỉnh, vội vàng chuồn nhanh.
Vừa ra khỏi cửa đại điện đã thấy Vu Nhạc đứng đó, vẻ mặt nóng như lửa đốt: "Nhuyễn tỷ, tỷ không sao chứ? Trong ấy thế nào rồi? Ta vừa thấy Khương tiểu thư đi vào đó!"
Nhuyễn Nhuyễn bỗng cười nhẹ một cái, hoàn toàn chẳng còn vẻ yếu đuối vừa rồi, nghiêm túc gật đầu đáp: "Đúng vậy, nàng ấy vào giành luôn việc của ta, còn tốt bụng thả ta ra nữa, người tốt như nàng ta thật hiếm có khó tìm!"
"Nàng ta thả tỷ đi sao? Thất điện hạ đồng ý à?"
"Có đồng ý đâu."
"Vậy thì..."
"Có chuyện gì cứ tính lên đầu nàng ta, chính nàng ta bảo ta đi mà."
"Nhưng nhìn nàng ta rõ là ghét tỷ muốn chết, không sợ nàng ta đổi trắng thay đen, tố ngược tỷ trốn việc sao?"
Vân Nhuyễn Nhuyễn nghe vậy cười càng vui vẻ hơn:
"Chính xác, nàng ta đúng là có chủ ý này thật. Nhưng Thẩm Mộ Chi nào phải kẻ ngu, bên trong bên ngoài cung điện đều là tai mắt của hắn, nàng ta dám nói dối hắn lại không biết sao?"
"Ồ, đúng nha!"
"Hơn nữa nếu ta thật sự bỏ trốn trước, nàng ta chưa gặp ta thì làm sao biết Thẩm Mộ Chi cần người bóp vai được?"
Vu Nhạc mắt trợn tròn, đầy ngưỡng mộ, không nhịn nổi giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
"Thôi mau chuồn lẹ, đợi Thẩm Mộ Chi tỉnh dậy thì ta toi đời thật đấy!"
Hai người thoăn thoắt chuồn lẹ khỏi phạm vi Phượng Dương cung, vừa đi vừa rì rầm trao đổi tin tức:
"Ta nghe ngóng rồi, giờ toàn bộ hoàng cung đều do Thất hoàng tử kiểm soát, chẳng ai dám chống lại hắn nữa đâu."
"Vậy Lục Quân Nhã thì sao?"
"Nghe đâu nàng ấy nghe tin Tam hoàng tử chết, lòng đau như cắt, lập tức treo cổ đi theo luôn rồi!"
"..."
Quả nhiên là đôi nam nữ chính si tình nhất thiên hạ, tình cảm vượt cả sống chết, nàng thân làm nữ phụ bé nhỏ sao hiểu thấu?
Vậy là cho tới giờ, những cặp đùi to nhất, vững chắc nhất trong kịch bản nàng đều đã ôm hụt hết cả. Nuôi dưỡng ba năm, kết quả chẳng ôm nổi cái nào.
Chỉ trong giây lát, lòng nàng dâng lên nỗi bi thương vô hạn, thật là trời không độ ta rồi.