Chương 36: May mắn tới tận cửa rồi đây (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:50

Khương Nhược Nghiên vừa hét lớn chỉ huy vừa kéo theo càng lúc càng đông thái giám cung nữ gia nhập cuộc truy bắt. Phía trước, Vân Nhuyễn Nhuyễn giống như phát điên, chạy nhảy khắp Ngự hoa viên, Vu Nhạc phối hợp cực kỳ ăn ý chạy sát phía sau. Hắn hiểu rõ chỉ cần vượt qua đoạn đường gian khổ này, phía trước chắc chắn là ngày lành tháng tốt, nghĩ thế động lực lập tức tăng thêm gấp bội. Duy nhất một người hoàn toàn bối rối lúc này là Bán Hạ đi phía sau hộ giá. Vốn ngày thường hắn luôn luyện được gương mặt lạnh như tiền, vậy mà lúc này cũng không nhịn được, để lộ biểu tình cực kỳ đặc sắc. Cách đó không xa, đám hoàng tử đang ngồi học nghe tiếng náo nhiệt liền không chịu nổi tò mò, lợi dụng lúc thái phó không có mặt lập tức ùa ra ngoài xem, hí hửng chạy theo sau. Thể lực kém nhất chính là hội chị em Khương Nhược Nghiên, dù đã tụt lại phía sau, nhưng vì tóm được Vân Nhuyễn Nhuyễn nên vẫn phải cắn răng tiếp tục chạy. Thế là, một đoàn người hùng hổ đuổi theo sau lưng Vân Nhuyễn Nhuyễn, xuyên qua Ngự hoa viên, trèo qua giả sơn, đi đến đâu náo động đến đó, biến chốn hoa viên vốn yên tĩnh trở nên nhốn nháo chưa từng thấy. Ban đầu Vân Nhuyễn Nhuyễn còn rất sung sức, nhưng chạy được một lúc thì nàng không chịu nổi nữa, thật sự là mệt muốn xỉu rồi! Cuối cùng, khi nhìn thấy đình viện nơi Thẩm Mộ Chi đang mở tiệc chiêu đãi quần thần phía trước, nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi. Vừa thả lỏng, nàng mềm chân ngã úp xuống đất. Dưới đất là bãi cỏ mềm mại, kỳ lạ thay lại khá thoải mái. Thế là nàng chẳng muốn đứng dậy nữa, cứ nằm lì trên cỏ nghỉ ngơi lấy sức. Đám thái giám hai mắt sáng rực lập tức xông lên định lột đồ nàng, nhưng tay còn chưa kịp chạm tới đã bị ai đó đá văng xuống đất, đau đớn kêu lên thảm thiết: "Cứu mạng, giết người rồi!" Nghe tiếng hét thất thanh đó, đám thái giám cung nữ vừa bị đá cho lăn lộn đến trợn trắng mắt đều sững sờ tại chỗ. Khoan đã, người bị đánh gần chết là bọn họ mà, sao cái kẻ chẳng trầy xước tí nào như Vân Nhuyễn Nhuyễn lại còn hô hoán còn thảm hơn cả người bị hại thế này? Hội tỷ muội Khương Nhược Nghiên lúc chạy tới, chứng kiến cảnh tượng trước mắt cũng đứng hình luôn tại chỗ. Bọn họ vạn lần không ngờ bên cạnh Vân Nhuyễn Nhuyễn lại còn có một nha hoàn hung hãn đến vậy, trước đây đâu từng thấy nàng mang theo hộ vệ cường hãn thế này đâu? "Ở trong cung mà dám hành hung đánh người, mau người đâu, bắt lấy ả ta ngay!" Thẩm Ngưng Huyên lập tức kích động hô lớn. Vân Nhuyễn Nhuyễn lần này quả thật là chê tội mình còn chưa đủ nhiều hay sao? Ban đầu là chột dạ bỏ chạy, tiếp đến gây náo loạn, quấy nhiễu Thất hoàng huynh, giờ lại còn sai nha hoàn đánh người, nàng ta phen này chết chắc rồi, chết tới mức không ngóc đầu lên nổi! Để xem nàng còn cách nào thoát khỏi cảnh khốn cùng này nữa đây! Khương Nhược Nghiên bước tới, nhìn thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn tuy nằm bẹp dưới đất vô cùng nhếch nhác, nhưng áo quần trên người vẫn còn nguyên vẹn chỉnh tề, lập tức trong lòng phát sốt vì lo lắng. Mấy tội danh khác dù nặng nhẹ thế nào đều có thể thay đổi, duy chỉ có thanh danh bị huỷ mới là vĩnh viễn không thể cứu vãn được! Mấy tên thái giám này ngu hết rồi à? Sao còn không mau chóng lột đồ nàng ta? Khương Nhược Nghiên càng nghĩ càng gấp gáp, nhưng hiện giờ vị trí này quá gần chỗ Thất điện hạ đang ngồi, nàng không dám lên tiếng chỉ huy người tới cởi đồ Vân Nhuyễn Nhuyễn nữa, kẻo hình tượng ôn nhu đoan trang của nàng lại bị phá hủy mất. Trong lúc Khương Nhược Nghiên lòng nóng như lửa đốt, thì Vân Nhuyễn Nhuyễn đang rất thoải mái nằm dài trên bãi cỏ thở dốc, đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày gấm thêu hoa văn mây màu đen cực kỳ tinh xảo. Từng đường thêu đều mang nét tôn quý đến ngợp trời của chủ nhân nó. "Lớn mật! Kẻ nào dám làm loạn nơi đây?" Một tiếng quát lạnh lùng truyền tới, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, chớp mắt, Ngự hoa viên đang náo loạn bỗng im lặng tuyệt đối. "Tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!" Vân Nhuyễn Nhuyễn ngước nhìn dọc theo đôi giày mây tinh mỹ ấy, quả nhiên liền thấy ngay gương mặt tuấn tú mà lạnh lẽo đến cực điểm của Thẩm Mộ Chi. ... Vân Nhuyễn Nhuyễn hào hứng cất tiếng hát vang: "Vận may tới, chúc vận may tới, Vận may mang theo hạnh phúc và tình yêu... Cảm ơn vận may mà Khương Nhược Nghiên mang tới cho ta nha!" Khương Nhược Nghiên (nghiến răng): [May cái đầu nhà ngươi ấy!]