Chương 46: Lại định bỏ trốn à? (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:49

Đợi Cao công công đi khỏi, Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức ủ rũ như cây cải héo giữa trời đông giá lạnh. "Nhuyễn tỷ, tỷ không sao chứ?" Vu Nhạc lo lắng hỏi han. "Tất nhiên là không sao rồi, ta đây kiên cường lắm đó!" "Ta biết tỷ rất mạnh mẽ, nhưng mà không cần phải cố cười làm gì đâu, diễn xuất lộ hết rồi kìa." "..." Vân Nhuyễn Nhuyễn tức đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy khói đã bốc nghi ngút trên đầu. Đúng là số nàng thật khổ mà! "Ta biết ngay hắn không muốn ta sống yên ổn, cứ đổi cách mà hành hạ ta. Không sao, sớm muộn gì ta cũng sẽ tát thẳng vào mặt hắn ba cái bốp bốp bốp, cho hắn biết rõ mấy trò nhàm chán kia đối với ta chỉ là cái rắm!" Lời vừa dứt, đằng sau lưng lập tức vang lên tiếng Bán Hạ đầy hoài nghi: "Quận chúa, người định tát vào mặt ai vậy? Ai dám bắt nạt người sao?" Vân Nhuyễn Nhuyễn giật mình quay đầu lại, cô nàng này còn dám hỏi nữa à? Ngoài cái vị chủ tử điên cuồng nhà ngươi thì còn ai vào đây nữa? "A... Ta đang nói về Lư Tố Vũ, vừa rồi vẫn đang bàn với Tiểu Vu chuyện ngày hôm qua đó thôi." Nói rồi nàng quay sang, lập tức đối diện với ánh mắt tán thưởng của Vu Nhạc: Không hổ danh là Nhuyễn tỷ, co được giãn được, xoay chuyển tình thế cực nhanh! Sau khi tiếp chỉ xong, Vân Nhuyễn Nhuyễn dẫn Vu Nhạc ra ngoài giải khuây. Trước khi đi còn không quên dặn dò Bán Hạ ở nhà trông phủ cho cẩn thận. Tâm trạng đang không tốt, cách hay nhất để vui vẻ chính là đi dạo một vòng quanh các cửa hàng của mình, tiện tay lật lật sổ sách, đếm đếm bạc, kiểu gì cũng lập tức vui ngay. Xưa nay nàng vốn cần cù chăm chỉ, quản lý rất sát sao việc làm ăn, ba bữa hai hôm lại đi tuần tra các cửa hàng, kiểm tra sổ sách, chính vì thế dưới tay nàng chưa từng có cửa hàng nào bị lỗ vốn, các chưởng quầy cũng chẳng ai dám lười biếng lấy một ngày. Thói quen cứ dăm ba ngày lại đi tuần tra một lượt này chính là bí quyết khiến nàng có được thể lực kinh người như hôm chạy ở Ngự hoa viên. Chớp mắt một cái ba ngày vèo qua nhanh như cơn gió, lại tới lúc vào cung thỉnh an Thái hậu. Vừa bước vào cung, nàng với Thái hậu đưa mắt nhìn nhau một cái, tiến hành một cuộc trò chuyện bằng ánh mắt cực kỳ ăn ý. Thái hậu: Tiểu Thất thật sự quá đáng quá rồi. Vân Nhuyễn Nhuyễn: Ai nói không phải chứ? Hai người cùng lúc thở dài... Hoàn tất thủ tục thỉnh an như thường lệ, đang trên đường chuẩn bị xuất cung, thì đột nhiên trước mặt xuất hiện hai bóng người chắn ngang đường đi. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Thẩm Ngưng Huyên và Khương Nhược Nghiên. Hai nàng ta hôm nay không dẫn theo ai khác. Khương Nhược Nghiên sắc mặt khá lạnh nhạt, không vui vẻ như hôm nọ, còn Thẩm Ngưng Huyên thì đang cau có khó chịu ra mặt. Xem ra hôm nay nàng không cần phải chạy nữa rồi. "Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay ngươi lại vào cung thỉnh an Thái hậu à?" Khương Nhược Nghiên nhẹ nhàng mở lời, giọng nói dịu dàng êm ái, nụ cười trên môi cũng hòa nhã thân thiện vô cùng. Nhưng Vân Nhuyễn Nhuyễn nghe vào tai thì lại thấy cực kỳ khó chịu. Lại? Cái gì mà lại? Làm như nàng thích thú lắm ấy. Nếu không muốn nhìn thấy nàng thì mau đi nói với Thẩm Mộ Chi thả nàng ra đi chứ! Không phải là vị hôn thê sao? Nói một tiếng thôi là xong mà, còn vòng vo gì nữa! "Đúng thế, Thất điện hạ đã đích thân ban chỉ, cho phép ta cứ ba ngày lại vào cung thăm Thái hậu một lần." Vân Nhuyễn Nhuyễn cố tình nhấn mạnh từng chữ, nhắc rõ đây là ý của Thẩm Mộ Chi, ai thấy có ý kiến thì mau mau tới gặp hắn mà trình bày, tiện thể bảo hắn thả tự do cho nàng đi! Nghe thế, nụ cười trên mặt Khương Nhược Nghiên lập tức cứng đờ. Nàng ta đây là đang khoe khoang Thất điện hạ quan tâm mình, thể hiện chiến thắng trước mặt nàng sao? Khương Nhược Nghiên âm thầm nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt. Được lắm, mối nhục hôm nay nàng nhất định sẽ trả lại gấp mười lần! "Biết rõ là hoàng huynh ban chỉ rồi, ngươi cũng không cần phải tự đắc như vậy chứ. Chẳng qua là thấy hôm trước ngươi bị chút thiệt thòi, nên mới an ủi tí chút thôi, ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, cứ gặp ai cũng đem ra khoe!" Thẩm Ngưng Huyên không nhịn nổi nữa. Khương Nhược Nghiên tính tình tốt có thể nhịn con hồ ly này, nhưng nàng thì không. Nàng tuyệt đối không cho phép con hồ ly này bước chân vào hậu cung của hoàng huynh, dù có là một trong ba ngàn giai lệ thì cũng không có cửa! ??? Vân Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng với bọn họ hình như không chung một thế giới, một câu nàng cũng chẳng hiểu nổi. ... Bán Hạ: [Chê ta làm việc không đáng tin? Giỏi thì ngươi tự đi mà làm đi?] Bắc Mặc: [Ta sai rồi, thật sự sai rồi, mong cô nương đại lượng bỏ qua!]