Chương 23: Nàng có hối hận không? (1)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:50

Vân Nhuyễn Nhuyễn liều mạng vùng vẫy, nhưng sức nàng và đối phương quá chênh lệch, chống cự chẳng khác nào châu chấu đá xe. Nước ào ào tràn vào miệng mũi khiến nàng gần như ngạt chết, đang lúc nàng tưởng phen này phải xuống hoàng tuyền bái kiến Diêm Vương, bất ngờ lại bị một bàn tay thô bạo kéo lên, tiện thể vứt luôn ra bên mép hồ, va phải phiến đá bên cạnh. Cả người nàng lập tức nhẹ hẫng, khí trời tươi mới ùa vào, mạng nhỏ miễn cưỡng cứu về được. Nàng dựa lưng vào tảng đá, hổn hển hít lấy hít để như cá mắc cạn. Chưa kịp thở xong, bên tai vang lên thanh âm lạnh như sương của Thẩm Mộ Chi: "Giờ mới muốn giết ta, có phải hơi muộn rồi chăng?" Nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy gương mặt đang giận tím tái của hắn. "Ta... ta không có..." Mới vừa mở miệng, Vân Nhuyễn Nhuyễn đã cảm thấy cổ họng đau rát, giọng khản đặc như vừa nuốt lửa vào bụng. "Không có ư? Kẻ nhân lúc ta ngủ say đánh lén cổ ta chẳng phải là nàng?" Người như Thẩm Mộ Chi, ngủ say cũng mang theo cảnh giác, nàng chẳng qua chỉ đập một con ruồi vo ve, hắn đã tưởng nàng định ám sát, phản kích ngay lập tức. "Ta không... đánh lén... khụ... khụ..." Vân Nhuyễn Nhuyễn khổ sở không nói nên lời. Nàng đau đầu, đau cổ, đau phổi, thậm chí còn choáng váng vì bị hắn túm cổ ném xuống nước. Giờ phút này nàng vô cùng thê thảm, chỉ biết ôm thân thể nhỏ bé run rẩy hít thở từng ngụm không khí đáng thương. Nàng mặt mũi trắng bệch, tóc tai ướt sũng, thân hình co rúm bên phiến đá, trông đúng kiểu bị ức hiếp đến không còn hình người. Nhìn bộ dạng đáng thương hề hề này, cơn thịnh nộ trong mắt Thẩm Mộ Chi dần tiêu tan. Ban nãy hắn thật sự đang ngủ say, chợt nghe động tĩnh lạ, liền ra tay phản kích theo bản năng. Cảm giác này trước nay chưa bao giờ sai, hết lần này tới lần khác kéo hắn khỏi Quỷ môn quan, hôm nay lại xảy ra chuyện. Lần này, hắn nhầm thật rồi. Tay Vân Nhuyễn Nhuyễn trống không, nàng lại chẳng biết tí võ công nào, tay không tấc sắt lấy gì giết người được đây? Hơn nữa... Vân Nhuyễn Nhuyễn làm sao dám giết hắn? "Nàng có hối hận không?" Dưới ánh trăng, sóng nước hồ ôn tuyền vẫn nhấp nhô, gió thổi qua tán cây lao xao hòa lẫn giọng hắn, âm thanh khàn đặc, nghe chẳng rõ ràng. Nhưng Vân Nhuyễn Nhuyễn vẫn nghe rõ mồn một. Nàng ngẩn người ngước mắt nhìn hắn. Chỉ là, nàng còn chưa kịp mở miệng, thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào, Thẩm Mộ Chi đã vọt lên khỏi hồ, ung dung khoác áo rồi sải chân bước đi, chẳng buồn ngoái đầu, chỉ để lại một vệt nước dài ướt sũng trên sàn. Hắn hình như chẳng cần câu trả lời, cũng chẳng định cho nàng cơ hội trả lời. Vân Nhuyễn Nhuyễn ngồi thừ người trên mép hồ, ngơ ngẩn như con chim non mắc mưa. Thẩm Mộ Chi hỏi một câu thật chẳng đâu vào đâu, thế nhưng nàng lại hiểu rõ mồn một điều hắn muốn hỏi. Có hối hận không ư? Hối hận khi xưa... Vân Nhuyễn Nhuyễn cười khổ một tiếng, cố bò dậy khỏi hồ nước. Ngay đêm ấy, nàng liền đổ bệnh. Bệnh tới nhanh như một cơn lũ quét, nàng lên cơn sốt dữ dội. Nhưng phải đến sáng hôm sau, khi Tiểu Vu thấy nàng ngủ mãi chẳng chịu dậy mới phát giác nàng bệnh nặng. Tiểu Vu vội vội vàng vàng lau người, rồi chạy như bay ra cửa tìm đại phu, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị mấy tên thị vệ lạnh lùng chặn lại. "Tránh ra mau! Quận chúa bệnh rồi, không mời đại phu kịp, nàng mà có mệnh hệ gì, đầu chó các ngươi đều phải lìa khỏi cổ!" Ngày thường nhát như thỏ, hôm nay Tiểu Vu rốt cuộc liều mạng hung dữ một phen, quát đến mức đám thị vệ đều đơ mặt ra vì sốc. Nhưng Vân Nhuyễn Nhuyễn từng trốn một lần, không có lệnh của Thẩm Mộ Chi, ai cũng không được phép ra ngoài. "Các ngươi cứ đợi đó! Nếu Quận chúa xảy ra chuyện gì, ta có chết cũng không tha cho đám ngươi đâu!" Tiểu Vu đỏ hoe mắt, vừa khóc vừa chạy vào trong phòng tiếp tục lấy nước lạnh hạ sốt cho nàng.