Chương 42: Bí mật nhỏ của Thẩm Mộ Chi (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:49

Mấy thái giám vừa nghe lệnh lập tức nối đuôi nhau khiêng vào một chiếc rương lớn, vừa nặng nề vừa chắc chắn. Đặt xuống đất, mở nắp ra, lập tức cả căn phòng sáng lấp lánh ánh vàng bạc châu báu, chói mắt đến mức Vân Nhuyễn Nhuyễn suýt chút nữa thì hoa mắt chóng mặt ngất tại chỗ. "Nhuyễn Nhuyễn, chỗ này con cứ cầm lấy đi." Vân Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác một lúc. Chơi lớn thế này sao? Một hòm châu báu lấp lánh chói chang thế này, nhìn qua cũng phải hai mươi vạn bạc là ít. Huống hồ, món nào món nấy đều tinh xảo tuyệt luân, rõ ràng là đồ Thái hậu tích góp cả một đời, giờ vừa mở lời đã đem gần như tất cả trao cho nàng rồi. "Chuyện... chuyện này không được đâu ạ! Quý giá quá rồi!" Dù nàng có mê tiền thật đi nữa, nhưng lúc này Thẩm Mộ Chi đang nắm quyền lớn, mà Thái hậu lại chẳng phải tổ mẫu ruột của hắn, tương lai chắc chắn sẽ không còn phong quang như bây giờ. Thời khắc nhạy cảm thế này nàng không thể nào nhận hết tiền tích lũy cả đời của Thái hậu được, thật sự không xuống tay nổi. Thái hậu dịu dàng lắc đầu, cười bảo: "Con bé ngốc này, chỉ riêng cái hộp nhỏ trong tay con, nghe nói đã phải mất tới bảy vạn bạc để chế tạo rồi. Còn linh chi con tặng ai gia hôm nay, giá trị chắc chắn trên hai mươi vạn, chưa nói đến cây nhân sâm ngàn năm kia, giá trị vô cùng, bạc vàng nào sánh nổi. Ai gia tặng con chút đồ này thực ra vẫn còn kém xa những gì con đã cho ai gia." "Nhưng mà..." Thái hậu lập tức ngắt lời nàng. "So với những thứ vàng bạc kia, quý giá nhất là cái tâm luôn một lòng một dạ lo nghĩ cho ai gia của con. Con rõ ràng đã có thể cao chạy xa bay, thế nhưng vẫn cố ý đưa nhân sâm ngàn năm đến cứu ai gia, nhờ vậy mà bị lộ tung tích." Thái hậu buông tiếng thở dài đầy cảm khái. "Cả đời này, ai gia thấy qua không ít mưa gió, ngồi lên vị trí này, xung quanh toàn những kẻ nịnh nọt lấy lòng ai gia, nhưng người thật sự dùng chân tâm đối đãi với ai gia, chỉ có duy nhất một mình con mà thôi. Một tấm lòng thành này thôi, đủ để ai gia không tiếc gì nữa rồi." Nói đến đây, mắt Thái hậu hơi hoe đỏ, Vân Nhuyễn Nhuyễn cũng chẳng ngăn được cay cay sống mũi. "Cảnh Trân, bảo tất cả mọi người lui ra ngoài đi, ai gia có vài lời riêng muốn nói với Nhuyễn Nhuyễn." Chẳng bao lâu, trong tẩm điện người người đều lui hết, chỉ còn lại mỗi hai người. Cửa vừa khép, căn phòng lập tức rơi vào im lặng. "Nhuyễn Nhuyễn, tuy hiện giờ Tiểu Thất chưa thật sự làm khó con, nhưng hôm nay chuyện ở Ngự Hoa Viên con cũng đã thấy rồi đó. Những người bên cạnh nó, ai ai cũng căm ghét con, hận không thể giết con ngay lập tức, mà ngay cả bản thân nó, e cũng chẳng khá hơn là bao." Vân Nhuyễn Nhuyễn khẽ gật đầu, nàng hiểu rõ hơn ai hết. "Vậy nên con nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này. Hiện tại ai gia sức khỏe đã dần hồi phục, tuy không quản được Tiểu Thất, nhưng chỉ cần lui xuống làm một Thái hậu nhàn tản không quản chuyện đời, nó hẳn sẽ không dám làm khó ai gia, để tránh mang tiếng bất hiếu." "Ai gia an dưỡng tuổi già thì không khó, nhưng thật sự đã chẳng thể bảo vệ nổi con nữa rồi. Chỉ khi nào con bình an rời khỏi Triêu Thành, thì tâm ai gia mới được yên ổn. Chỗ vàng bạc này, con cứ giữ lấy, ai gia giờ chẳng dùng đến nữa. Con rời đi nhất định phải có bạc phòng thân, sau này mới sống an ổn được." Thái hậu lại nặng nề thở dài, giọng đầy tiếc nuối. "Ban đầu ai gia vẫn luôn mong tìm cho con một mối lương duyên tử tế, một người phẩm hạnh tốt, tiền đồ rộng mở, thật lòng đối đãi với con, để con phong quang xuất giá. Tiếc thay, giờ đây e rằng ai gia đã chẳng còn sức làm nổi nữa rồi. Giờ chỉ hy vọng duy nhất một điều, là con có thể bình an thoát khỏi nơi này, cả đời thuận lợi bình yên." Vân Nhuyễn Nhuyễn siết chặt bàn tay Thái hậu, mũi cay xè, ra sức gật đầu đáp lại: "Con biết rồi, con nhất định sẽ làm được. Sau khi con rời đi, Thái hậu nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình. Người là nỗi lo lớn nhất trong lòng con, nếu người không khỏe, thì cả đời này con chẳng thể nào an lòng nổi." Thái hậu nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng: "Đứa nhỏ ngốc, con thật là đứa trẻ tốt nhất của ai gia! Chỉ tiếc, nếu năm xưa Tiểu Thất không gặp phải chuyện đó, có lẽ bây giờ đã chẳng đến mức này rồi..."... Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Nam chính bị chém chết, nữ chính tuẫn tình theo chàng ngày thứ mười hai, nhớ thương họ quá đi mất. ] Thẩm Mộ Chi (mặt lạnh tanh): [Nàng thử nói lại một lần nữa xem, nàng đang nhớ thương ai cơ?]