Chương 33: Có thể làm người bình thường một lần không? (1)
Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:50
Vừa nghe tin này, mắt của Khương Nhược Nghiên cùng đám tỷ muội đều sáng rực lên.
Đang lúc rảnh rỗi nhàm chán chẳng biết kiếm ai gây sự, lại có kẻ tự động dâng tận cửa thế này, thật là trời cũng giúp ta!
Để nàng ta biết một chút, Đại Hạ bây giờ rốt cuộc là ai làm chủ thiên hạ!
Lúc này, Vân Nhuyễn Nhuyễn đang dẫn theo Tiểu Vu cùng Bán Hạ tiến vào cửa cung. Vừa bước vào, nàng liền đi thẳng tới Khôn Hòa cung của Thái hậu. Dù sao hôm nay vì chuyện đường thủy bị nghẽn, nàng hoàn toàn chẳng có tâm trạng nào ngắm hoa ngắm cỏ trong Ngự Hoa viên cả.
Nhưng vừa đi được một đoạn, Vân Nhuyễn Nhuyễn chợt nghe có động tĩnh phía trước. Nàng tò mò quay đầu lại, vừa khéo thấy Khương Nhược Nghiên và Thập công chúa cùng một đám tỷ muội đang khí thế hừng hực tiến về phía nàng. Nhìn tư thế này, chắc chắn từ sớm đã chờ nàng tới rồi.
"Nhuyễn... Quận chúa, hình như bọn họ đang đi về phía chúng ta kìa! Ta nhớ rõ Khương tiểu thư đâu có ưa gì ngài, còn Thập công chúa thì hận cô nương họ Lục kia đến tận xương tuỷ, nhân tiện cũng ghi thù chúng ta luôn, đúng không?"
"Tự tin lên đi, bỏ chữ 'hình như' luôn cho khỏe. Ta đoán lúc vừa bước chân vào cửa cung, họ đã nhận được tin tức rồi."
"Họ cười nhìn đáng sợ lắm, hơn nữa người đông vô kể, đằng sau còn cả đám cung nữ thái giám nữa. Trông kiểu này giống như định đánh hội đồng, phen này chúng ta tiêu chắc rồi phải không?"
"Đừng nói bậy, họ đâu phải định đánh hội đồng."
"Hả? Vậy thì định làm gì?"
"Rõ ràng là muốn hội đồng chúng ta một phía thôi!"
"Vậy... phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Vu còn chưa nói hết câu, Vân Nhuyễn Nhuyễn đã ngắt lời:
"Chạy chứ sao! Còn ngẩn ra đó làm gì? Đợi bị đánh à?"
Nàng vừa nói vừa co giò bỏ chạy nhanh như chớp. Tiểu Vu phản ứng cũng nhanh không kém, lập tức lao theo. Hai chủ tớ động tác cực kỳ thuần thục, vừa nhìn đã biết đây là kinh nghiệm xương máu được tích lũy sau nhiều lần tháo chạy thành công.
Bán Hạ phía sau thì ngơ ngác, nhất thời còn đứng chết trân quên mất phải chạy theo.
"Bán Hạ, mau chạy đi chứ! Đừng đứng ngẩn ra thế!" Tiểu Vu hét lên nhắc nhở, Bán Hạ mới sực tỉnh rồi cắm đầu chạy theo.
Lúc này, Khương Nhược Nghiên cùng đám tỷ muội, mỗi người một bụng đầy lời thoại đã soạn kỹ để tìm cớ gây sự. Ai ngờ mới đi được nửa đường, còn chưa kịp mở lời, cũng chưa kịp chặn trước mặt Vân Nhuyễn Nhuyễn, thì đã thấy ba người nàng quay đầu bỏ chạy thục mạng, nháy mắt đã bỏ xa một quãng dài.
Cả đám đang cười tươi rói bỗng nhiên cứng ngắc cả mặt lại.
"Cái gì thế này? Chúng ta còn chưa bắt đầu gây chuyện, sao bọn họ đã bỏ chạy rồi? Vân Nhuyễn Nhuyễn cũng quá nhát gan rồi chứ?" Lư Tố Vũ ngơ ngác nói.
"Không thế thì sao lại gọi nàng ta là bao cỏ chứ? Còn đứng ngẩn đó làm gì nữa, mau đuổi theo! Cơ hội ngàn năm có một, đừng để bọn họ chạy thoát!" Khương Nhược Nghiên tức tối giậm chân hô lớn.
"Bực mình quá đi mất! Có kiểu gì kỳ quặc vậy, còn chưa kịp đánh nhau, họ đã chạy trối chết rồi? Thật quá đáng! Đuổi, mau đuổi hết theo ta, chặn bọn họ lại ngay!" Thẩm Ngưng Huyên tức giận đến mức đầu bốc khói.
Chỉ vài tiếng hô, đám cung nữ thái giám phía sau nhanh chóng đổ xô đuổi theo nhóm Vân Nhuyễn Nhuyễn. Vừa đuổi vừa gọi thêm mấy cung nữ thái giám đi ngang, bày trận bao vây, quyết không để ai lọt lưới.
Bên Vân Nhuyễn Nhuyễn vốn ít người, phía Khương Nhược Nghiên thì đông vô kể, tuy nhất thời chưa bắt được nhưng chẳng mấy chốc đã vây kín, không cho nàng chạy tiếp.
Khi Khương Nhược Nghiên và đồng bọn đuổi kịp thì ai cũng đã mệt đến mức thở không ra hơi, mặt đỏ tía tai.
"Mấy người chạy cái gì thế! Ta còn chưa kịp nói xong!" Lư Tố Vũ chạy đầu tiên, nàng muốn nhân cơ hội này lập công, mau chóng được làm tâm phúc của Khương Nhược Nghiên và Thẩm Ngưng Huyên, sau này lợi lộc không thiếu phần nàng.