Chương 39: Chỉ thế thôi sao? (1)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:49

Không ít người ngạc nhiên nhìn sang Vân Nhuyễn Nhuyễn, đến lúc này mà nàng còn cười được nữa, quả là một kỳ tài! Rốt cuộc trong đầu nàng chứa thứ gì vậy? Thẩm Mộ Chi mặt không chút biểu cảm, lạnh nhạt hỏi: "Cười cái gì?" "Ta cười vì các nàng nói ta dựa dẫm vào cây đại thụ đã gãy, nghèo túng đến mức phải ăn trộm một chiếc khuyên tai. Đây chính là chuyện khôi hài nhất ta từng nghe." "Ngươi có ý gì?" Lư Tố Vũ tức giận gào lên: "Trộm đồ còn có lý à?" Vân Nhuyễn Nhuyễn đứng dậy, nhanh tay giật lấy hộp và chiếc khuyên tai từ tay thái giám. "Ở đây đều là người từng trải, chắc biết rõ Nam Hải giao châu chứ nhỉ?" Nàng đưa cái khuyên tai đến trước mặt Lư Tố Vũ, cười đầy thách thức: "Ta nói cái thứ này đáng giá ngàn lượng bạc, không có gì sai chứ, Lư tiểu thư?" Lư Tố Vũ hơi ngẩn ra, cái gì gọi là "chỉ" đáng giá ngàn lượng bạc? Một chiếc khuyên tai ngàn lượng còn bảo rẻ à? Tuy khi mua cũng chẳng đến giá đó thật. "Đúng vậy, một ngàn hai trăm lượng đó!" Nghe câu này, vài đại thần phía sau Thẩm Mộ Chi phải lắc đầu cười trộm. "Được rồi, vậy mọi người nhìn xem cái hộp này." Vân Nhuyễn Nhuyễn giơ hộp lên, để lộ rõ phần bên trong. Những người vừa nhìn thấy lập tức bật ra tiếng xuýt xoa, bên trong hộp vậy mà lại khảm năm viên Băng Ngọc, kích cỡ không lớn nhưng phẩm chất cực cao, sáng bóng đến chói mắt! "Có ai nhận ra thứ này không?" Một vị đại thần bước ra cung kính đáp: "Vi thần có may mắn được thấy qua. Đây là Băng Ngọc, chỉ tìm được ở vùng cực lạnh trên núi cao, tự tỏa ra hơi lạnh, quý hiếm vô cùng, thị trường ít nhất cũng một vạn lượng một viên, hơn nữa còn chẳng mua nổi." "Ở đây có tới năm viên, tính sơ sơ cũng phải năm vạn lượng bạc trở lên rồi, đó là chưa kể hộp này làm từ gỗ trầm hương hảo hạng, vô cùng quý giá. Ngay cả những sợi chỉ trên hộp cũng đều dát bằng vàng." Một đại thần khác chen vào nói. "Vậy tức là riêng cái hộp này đã trị giá ít nhất bảy vạn lượng, quả thật là xa xỉ trong những thứ xa xỉ!" Lại một đại thần khác cũng không nhịn được mà góp lời: "Dùng hộp quý như vậy đựng linh chi, đủ thấy cây linh chi này hiếm hoi và đáng giá nhường nào rồi." Lời này vừa dứt, cả đám chị em thân thiết của Khương Nhược Nghiên sững sờ không nói nổi câu nào nữa. Chẳng riêng gì Lư Tố Vũ, vốn chỉ là kẻ đi đầu làm pháo hôi, mà ngay cả Thẩm Ngưng Huyên, người liên tục vu oan giá họa cho Vân Nhuyễn Nhuyễn, cũng kinh hãi đến ngớ người. Ngay cả Khương Nhược Nghiên vốn luôn bình thản thong dong giờ sắc mặt cũng bắt đầu rạn nứt rồi. Vân Nhuyễn Nhuyễn từ lúc nào lại có được món đồ quý đến thế? "Ngươi nghĩ thử xem, ta dùng cái hộp bảy vạn lượng này đi trộm viên ngọc có ngàn lượng bạc của ngươi, ngươi có tin không hả?" Vân Nhuyễn Nhuyễn cười như muốn trêu ngươi, đung đưa khuyên tai trước mặt Lư Tố Vũ vô cùng ngạo mạn. "Nói cho đúng, ngươi lấy cái viên ngọc rẻ tiền này đổi mất linh chi quý giá của ta, vậy rốt cuộc ai mới là kẻ trộm đây nhỉ?" Câu này vừa ra khỏi miệng, Lư Tố Vũ lập tức mặt tái mét, hai chân mềm nhũn, run rẩy ngã sụp xuống quỳ lạy. "Điện hạ, ta bị oan, ta không có lấy linh chi của nàng ta, thật sự không lấy mà!" "Nói nhiều vô ích, cây linh chi ngàn năm của ta đâu rồi? Cái hộp này bảy vạn lượng chẳng thấm vào đâu, linh chi ngàn năm phải hai mươi vạn lượng trở lên đấy. Ta định đem hiến Thái hậu dưỡng bệnh, giờ ngươi làm mất, ngươi đền nổi không?" "Ta... ta..." "Chẳng lẽ nhà họ Lư nghèo tới mức này rồi sao, thiếu bạc đến độ phải để tiểu thư trộm đồ bán kiếm tiền ư? Chẳng phải là Lư đại nhân đang gặp rắc rối gì đấy chứ?" Mới vài câu mà Vân Nhuyễn Nhuyễn đã kéo luôn cả cha nàng ta vào chuyện. Lư Tố Vũ sợ đến mức phát điên, liên tục dập đầu khóc lóc cầu xin. "Ta thật sự không muốn trộm linh chi, linh chi nhất định là do đám thái giám cung nữ kia vừa cướp lấy, mau đem ra trả lại cho ta đi!" Thẩm Ngưng Huyên và Khương Nhược Nghiên lúc này cũng hoàn toàn ngớ người. Cả hai làm sao cũng không ngờ được sự việc lại bị xoay chuyển ngoạn mục thế này. Vốn muốn vu cho Vân Nhuyễn Nhuyễn ăn trộm, bây giờ thế nào chính mình lại thành kẻ trộm rồi! Khương Nhược Nghiên khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng nói gì đó với người bên cạnh. "Công chúa, Nhược Nghiên, hai người mau giúp ta nói gì đi, ta thật sự oan uổng mà, ta không lấy trộm thứ gì cả!" Lư Tố Vũ vừa khóc vừa quỳ lê tới níu lấy vạt áo Khương Nhược Nghiên, nàng vội lùi lại một bước tránh xa, sau đó bình tĩnh nói: "Ngươi có lấy hay không, chỉ cần khám xét trên người ngươi và nha hoàn nhà ngươi là rõ cả thôi. Muốn chứng minh trong sạch, ngươi cứ đồng ý cho người khám xét đi, lúc này cũng chỉ có cách đó thôi."