Chương 7: Ta thực sự không muốn chết mà! (1)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:51

Vân Nhuyễn Nhuyễn vừa ngẩng đầu lên đã lập tức chạm phải gương mặt vừa lạ vừa quen của Thẩm Mộ Chi. Trong tất cả các vị hoàng tử, Thẩm Mộ Chi chính là người đẹp nhất, mặt mũi thanh tú tinh xảo, da trắng như tuyết, đôi mắt tựa hồ nước, lúc nào cũng toát ra vài tia lạnh lẽo. Người này giống như một viên huyết ngọc vô tình rơi xuống trần gian, quý giá vô song lại có chút yêu nghiệt khó gần. Nhìn sơ đã biết ngay, kẻ này tuyệt đối chẳng dễ chung sống chút nào. Nhưng mà, khó chung sống là chuyện của khó chung sống, còn chuyện hắn đẹp thì vẫn cứ đẹp thôi, rảnh rỗi vô sự nàng cũng hay ngắm hắn mấy cái cho đã mắt. Nên gương mặt của hắn, Vân Nhuyễn Nhuyễn hết sức quen thuộc. Chỉ có điều, giờ phút này ánh mắt kia chẳng còn là lạnh lùng thông thường nữa, mà là lạnh tới mức làm người ta run rẩy tận xương cốt. Ánh mắt hắn quét qua nàng giống như một lưỡi đao sắc bén, tựa hồ muốn đem nàng băm nhỏ ra thành trăm ngàn mảnh. Vân Nhuyễn Nhuyễn run run nuốt nước miếng, xong đời thật rồi! Lúc này, Thẩm Mộ Chi chợt đưa một thanh đao ra trước mặt nàng. Vân Nhuyễn Nhuyễn: "???" "Vừa rồi chẳng phải ngươi nói rơi vào tay ta, chi bằng tự vẫn chết sớm cho rồi sao? Đây, cho ngươi chết sớm cho thoải mái." Vân Nhuyễn Nhuyễn: "..." Thấy nàng không nhận, hắn cũng chẳng vội vàng, kiên nhẫn cầm dao, mắt chẳng chớp lấy một cái, nhìn đến mức nàng run lập cập. Vân Nhuyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, đánh liều lao tới, ôm chặt lấy đùi Thẩm Mộ Chi. "Điện hạ, ta lại sai rồi!" "Lại?" Vân Nhuyễn Nhuyễn khựng lại một chút, nhưng lập tức ôm chặt đùi hắn hơn nữa. "Phải, ta lại sai rồi! Khi trước điện hạ gặp nạn, ta chẳng thể cứu người, đó là sai lần thứ nhất. Nay điện hạ trở về, ta không ra nghênh đón, lại thêm một lần sai nữa. Ta sai hết lần này đến lần khác, ta..." "Ngươi định lấy cái chết tạ tội?" Toàn thân nàng run bần bật, sao cứ nói mãi tới chết thế này! "Ta rốt cuộc đã hiểu ra, nếu còn tiếp tục sai sót nữa, sẽ chẳng còn đường sống! Ta thật lòng muốn quay đầu là bờ, sửa sai làm lại từ đầu, điện hạ nhân từ rộng lượng, ngài..." "Cho ngươi toàn thây chứ gì?" Vân Nhuyễn Nhuyễn lại run thêm một trận, sao vẫn là chết vậy? "Điện hạ à, ngài cứ cho ta thêm cơ hội, ta nhất định lấy công chuộc tội, cải tà quy chính, ta sẽ dốc hết sức mình phò trợ ngài, vì ngài..." "Xung phong nơi trận tiền, chết oanh liệt sa trường à?" Vân Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, cả người mềm nhũn ra. Ý hắn là phải chết chắc rồi đây mà! Mỗi lần đối đáp với Thẩm Mộ Chi đều bị ép đến đường cùng, nàng sắp không biết phải bịa tiếp ra làm sao nữa rồi. Hay là giả vờ ngất xỉu nhỉ? Cứ để hắn nhốt vào ngục rồi từ từ tìm cách vượt ngục sau? Nghĩ vậy, nàng rú lên một tiếng, chuẩn bị giả vờ ngất đi, nhưng chưa kịp thì tiếng hắn đã lạnh lùng vang lên trên đầu: "Dưới đất chỉ đặt xác chết." "..." Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức chấn động toàn thân, vội vàng ôm chặt đùi hắn, chẳng dám ngất nữa. "Điện hạ, ta cầu..." Nàng đang định dùng chiêu "hoa lê dính mưa" mà khóc lóc van xin, là đàn ông ai chẳng thương hoa tiếc ngọc một chút chứ nhỉ? Ai dè hắn lạnh nhạt cắt ngang: "Tối qua trong cung mấy phi tử khóc lóc van xin, phiền chết đi được, ta tiện tay chém luôn rồi." "..." Vân Nhuyễn Nhuyễn chợt không còn muốn sống nữa rồi. Thẩm Mộ Chi vốn dĩ chẳng phải là người! Cái đùi này nàng ôm không nổi! Thà chết nhanh cho khỏe, còn hơn ngày ngày ôm đùi hắn mà thấp thỏm lo sợ thế này! Nàng quyết chí buông đùi hắn ra, bật dậy đầy khí thế. "Nếu vậy thì muốn giết muốn chém, tùy ngươi xử lý..." Nàng còn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Mộ Chi đã thẳng tay ném thanh kiếm còn nhỏ máu trong tay về phía nàng. Vân Nhuyễn Nhuyễn theo phản xạ vội vàng ôm chặt thanh kiếm, mùi máu tanh nồng đậm liên tục xộc vào mũi khiến nàng run đến mức cầm không vững. Ý là bảo nàng tự xử hả? Nàng không dám đâu, nhờ người khác làm hộ được không? "Điện hạ, ngài..." Lần này nàng còn chưa kịp hỏi hết câu, đã thấy Thẩm Mộ Chi ngay trước mặt mình thong thả tháo đai lưng, chậm rãi cởi luôn y phục ra. Vân Nhuyễn Nhuyễn nuốt nước miếng ực một cái, đây... đây là tình huống gì thế này? Xung quanh xác nằm đầy đất, sau lưng còn đông người đứng xem, giữa thanh thiên bạch nhật, làm vậy không ổn lắm đâu nha? Nàng vô thức đưa tay kéo kín cổ áo mình lại, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy khóe môi Thẩm Mộ Chi nhếch lên thành một nụ cười đầy chế giễu.