Chương 44: Kịch bản đổ nát cả rồi (2)

Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi

Vị Tiểu Hề 24-10-2025 06:29:49

Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu lia lịa: "Dạ, Nhuyễn Nhuyễn biết rồi ạ!" Ra khỏi tẩm cung Thái hậu, nàng vừa bước chân ra, Tiểu Vu đã lon ton chạy tới: "Nhuyễn tỷ, tỷ ra rồi đấy à? Thế nào rồi?" "Ổn cả, cái rương châu báu Thái hậu ban đâu rồi?" "Đã cho người đưa về phủ quận chúa rồi. Ta nhẩm sơ qua thôi mà... chậc chậc, lợi hại thật đó! Không dưới năm mươi vạn lượng bạc đâu, lần này chúng ta đúng là phát tài to rồi!" "Quả thật là phát tài to mà." Vân Nhuyễn Nhuyễn cũng không kìm được cảm thán: "Ta đã nói rồi, mỗi lần gặp Thái hậu kiểu gì cũng có chuyện tốt!" "Nhuyễn tỷ, ta thấy bộ dáng Thái hậu vừa rồi, bệnh chắc là khỏi hẳn rồi đúng không?" "Tất nhiên, ta ném vào một cây nhân sâm tuyết ngàn năm, không khỏe mới lạ đó, sao hả?" "Ta thấy, chắc là kịch bản bị tỷ chơi nát rồi còn đâu!" Vân Nhuyễn Nhuyễn: "???" "Kịch bản vốn dĩ người phải chết, thì giờ cả Thái hậu lẫn Vân Nhuyễn Nhuyễn còn sống sờ sờ, ai vốn không chết như Thẩm Duệ Chi với Lục Quân Nhã thì lại bị tỷ khắc chết queo luôn rồi." Vân Nhuyễn Nhuyễn: "..." Không biết nói chuyện thì im đi được không? Nồi này nàng tuyệt đối không gánh đâu đấy nhé! Đúng lúc này, Bán Hạ nãy giờ đi theo phía sau nghe mà chẳng hiểu cái mô tê gì, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Nàng mà không hỏi, lát về viết mật thư báo cho Thất điện hạ kiểu gì đây? "Quận chúa, người vừa bảo kiếm được lớn là sao thế ạ? Rõ ràng cái hộp kia đã tốn hơn bảy vạn lượng, linh chi ít nhất cũng phải hai mươi vạn lượng, thêm cây tuyết sâm kia nữa, sơ sơ cũng trên năm mươi vạn lượng rồi còn gì!" Thấy Bán Hạ bình thường kín như hũ nút mà bây giờ nhịn không nổi, tò mò lên tiếng, Vân Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Vu nhìn nhau một cái, suýt bật cười thành tiếng. Dù sao hôm nay nếu không có Bán Hạ, kết cục của bọn họ chắc chắn sẽ thảm hơn nhiều, nên tiết lộ một chút cũng chẳng sao. "Tiểu Bán Hạ à, nói thế này cho dễ hiểu nhé." Tiểu Vu cười gian xảo: "Trong hộp kia đúng là có chứa băng ngọc, nhưng không phải năm viên, chỉ có đúng một viên thôi, mấy viên còn lại toàn là hàng giả làm rất tinh vi. Hơn nữa, giá một vạn lượng một viên băng ngọc kia là giá người ngoài đi mua, còn quận chúa nhà chúng ta nhập vào giá đâu tới mức đó." Bán Hạ mở to đôi mắt, ngơ ngác hỏi: "Vậy... cái hộp kia thật sự tốn bao nhiêu tiền vậy ạ?" "Cũng chỉ hơn một vạn chút xíu thôi." Hai mắt Bán Hạ càng trừng to hơn nữa, đến cả miệng cũng há ra khép không nổi. "Thế... còn cây linh chi kia?" "Cũng chỉ một vạn lượng thôi." Đầu óc Bán Hạ lập tức quay cuồng, cả người đều ngẩn ngơ như vừa bị sét đánh. Nói vậy, hai người này chỉ dùng món đồ hơn hai vạn lượng mà thổi phồng lên thành hơn hai mươi vạn, trực tiếp làm cho cả đám người trong Ngự hoa viên choáng váng đầu óc, hoa mắt chóng mặt luôn à? Chẳng trách lại bảo phát tài lớn! Số châu báu Thái hậu thưởng kia mới đúng là năm mươi vạn lượng thực sự đó! "Cái... cái mức chênh lệch này cũng hơi bị quá đáng rồi..." Bán Hạ rất lâu mới hồi phục được giọng nói của mình. "Bởi vậy mới nói làm thương nhân đều là hạng lòng dạ đen tối mà." Tiểu Vu cười vô cùng đắc ý. "Người gì cơ ạ?" Bán Hạ không nghe rõ. "Không có gì hết." Vân Nhuyễn Nhuyễn đẩy Tiểu Vu sang một bên, tự mình cười tươi roi rói tiến lại gần Bán Hạ: "Chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi, ngươi biết mà, lần trước tất cả bạc tiền đều cống hết cho Thất điện hạ rồi, giờ nghèo rớt mồng tơi, bạc không đủ thì đành phải dùng miệng lưỡi chém gió thay thế thôi, hiểu chưa nào?" Bán Hạ gật gù, hiểu một nửa, còn một nửa mơ hồ. "Chưa kể." Vân Nhuyễn Nhuyễn hạ giọng cười nhẹ: "Thái hậu nhận cây linh chi nhưng cái hộp thì trả lại cho ta rồi." Bán Hạ ngẩn ra, lần này thì nàng hiểu triệt để. Nói cách khác, chưa tới hai vạn lượng, thậm chí chỉ một vạn lượng, đổi lấy năm mươi vạn bạc trắng bóc về túi. Này là buôn bán kiểu gì vậy trời? Quá sức thần kỳ rồi!... Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Không lẽ kịch bản này thật sự bị ta chơi nát rồi sao? Không đâu nhỉ? Chắc là không đâu nhỉ?] Thẩm Mộ Chi: [Nàng đoán xem?]