Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:49
Vân Nhuyễn Nhuyễn một đường phi như bay tới Côn Hòa cung, không dám dừng dù chỉ một khắc, chỉ sợ sơ suất lại đụng ngay phải Thẩm Mộ Chi, để hắn lại kiếm cớ hành mình.
Nàng coi như đã thông suốt rồi: dù nàng vô tội, đáng thương tới mức nào đi nữa, thì Thẩm Mộ Chi vẫn một mực không chút thương xót, mở miệng ra ngoài mắng nàng cũng vẫn là mắng nàng.
So với Thẩm Duệ Chi, thì Thẩm Mộ Chi đúng là khó chiều hơn cả ngàn lần!
Hơn nữa, nhìn thái độ hắn hôm nay thì rõ ràng không muốn chuyện gì dính líu tới Thẩm Ngưng Huyên và Khương Nhược Nghiên hết.
Quả nhiên là muội muội yêu nhất và vị hôn thê thương nhất, đãi ngộ quả thật khác biệt mà.
May mà nàng chỉ kéo mỗi Lư Tố Vũ xuống nước, chưa vội lôi theo cả Khương Nhược Nghiên và Thẩm Ngưng Huyên vào, chứ không giờ người xui tận mạng chắc chắn là nàng rồi.
Mấy chuyện này đều cho thấy rõ, nàng tuyệt đối không thể ở lại Triêu Thành lâu dài được, dù sao cả nhà hắn vừa quyền to chức lớn lại vừa đồng loạt ghét nàng như thế.
Vân Nhuyễn Nhuyễn chán nản thở dài, quả nhiên Thẩm Duệ Chi vẫn dễ thao túng hơn, ít ra còn có Lục Quân Nhã quan hệ với nàng không tệ.
Trước lúc bước vào cửa cung, nàng chợt nhớ tới mấy vị đại thần lúc nãy ở Ngự Hoa Viên mở miệng nói giúp nàng, quay đầu lại nói với Tiểu Vu đứng phía sau một câu:
"Đám người lúc nãy thể hiện tốt đấy."
"Biết rồi, nhớ kỹ cả rồi, tí nữa sai người mang ít vải thiều sang phủ họ nếm thử cho có lòng."
"Tuyệt vời."
Hai người sóng vai nhau bước vào Côn Hòa cung, chỉ còn lại Bán Hạ đứng phía sau họ mà lòng đầy ngổn ngang.
Ai thể hiện tốt? Vải thiều nào chứ? Cái thứ trái cây đó mùa này lấy đâu ra? Hai người họ đang nói cái gì vậy trời?
Bán Hạ ngơ ngác đứng đó, mờ mịt không hiểu ra sao.
Nàng vốn còn chuẩn bị lát nữa sẽ âm thầm gửi mật thư cho điện hạ, nói tốt vài câu cho Quận chúa, ai dè chưa gì đã bị hai người họ phản kích trước rồi.
Rõ ràng nàng đi theo hai người này suốt cả đường, đâu thấy họ bàn bạc gì đâu nhỉ, sao đột nhiên ăn ý thế?
Ba người bọn họ rõ ràng đi chung, sao giờ lại khiến nàng có cảm giác mình và họ như người hai thế giới vậy?
Bán Hạ thở dài u sầu, cảm thấy làm cái nghề thị vệ này quả nhiên hao tổn tâm sức quá rồi.
Vừa bước vào tẩm cung Thái hậu, Vân Nhuyễn Nhuyễn liền nhìn thấy ngay Thái hậu đang ngồi nghỉ trên giường, cửa sổ bên cạnh lại còn mở toang, gió lạnh từng cơn từng cơn thổi vào.
"Thái hậu ơi, người còn bệnh kia mà, sao đã xuống giường lại còn mở cửa sổ thế kia? Người không sợ bị nhiễm lạnh thêm à?"
Vừa nói, nàng vừa vội vội vàng vàng chạy tới đóng kín cửa sổ lại.
Nhìn bộ dạng cuống cuồng lo lắng của nàng, Thái hậu mỉm cười hiền từ, kéo cánh tay nàng xuống ngồi cạnh mình.
"Con bé này, vừa mới bước vào đã lo lắng chuyện sức khỏe của ai gia rồi, tới hành lễ với ta mà cũng quên luôn rồi đấy à?"
Vân Nhuyễn Nhuyễn giật mình một cái. Đúng rồi, vừa nãy mới thắng lớn một trận, vui quá quên luôn phép tắc rồi!
Nàng vừa định quỳ xuống hành lễ, tay Thái hậu liền giữ chặt nàng, dùng thêm vài phần lực đạo.
"Đứa nhỏ ngốc, không cần hành lễ đâu, ai gia thích con thế này."
"Thái hậu, bệnh của người hình như đã khá hơn rất nhiều rồi đấy, khí sắc thật tươi tắn!"
"Phải đấy, mấy hôm trước suýt nữa là ai gia đã đi một mạch xuống âm tào địa phủ rồi, cũng may nhờ cây nhân sâm ngàn năm con tặng mới kéo lại được một hơi này đấy. Giờ đã dưỡng tốt lắm rồi, con đừng lo nữa."
Thái hậu cười nói vô cùng thoải mái, tâm tình có vẻ rất vui vẻ.
"Nếu có tác dụng thì tốt rồi ạ." Vân Nhuyễn Nhuyễn gật đầu rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ: "Thái hậu, lần này con mang cho người một đoạn linh chi, tác dụng tuy không bằng nhân sâm ngàn năm nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu ạ."
Nàng vừa định mở hộp ra đưa cho Thái hậu xem, lại thấy bà mỉm cười, nắm lấy tay nàng ngăn lại.
"Không cần mở ra đâu, ai gia biết cả rồi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác.
"Chuyện ở Ngự Hoa Viên hôm nay, ai gia đã nghe nói hết rồi." Thái hậu xoay người, nhìn sang cung nữ lớn tuổi bên cạnh: "Cảnh Trân, đem đoạn linh chi kia cất cẩn thận, rồi mang thứ mà ai gia chuẩn bị sẵn cho Nhuyễn Nhuyễn ra đây."
"Vâng, Thái hậu."