Chương 14: Ông chủ lớn cũng có ngày bị chặn ngoài cửa (2)
Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:51
Chưởng quầy nghe vậy sững người, không đưa tay ra nhận.
"Vị cô nương này nói gì ta không hiểu, ta chính là chưởng quầy ở đây, chỗ này không có chưởng quầy họ Quý nào cả."
Vân Nhuyễn Nhuyễn liếc Tiểu Vu một cái, hai người đều rất hài lòng. Xem ra nhân viên nàng đào tạo rất tốt, chưởng quầy này đúng là biết giữ bí mật tuyệt đối.
Bên ngoài chẳng ai biết ba tiệm kia có chung một chủ, càng không ai biết ngoài Quý Phương Trạch ra, nàng mới là đại lão bản đích thực phía sau.
"Cứ đưa cho Quý đại chưởng quầy ở Cẩm Tú Các, nàng ấy nhìn thấy sẽ tới gặp ta. Đừng đánh đố ta nữa, ta biết rõ nội tình của các ngươi rồi."
Nghe vậy, mặt mũi vị chưởng quầy kia liền biến sắc, vội vàng bảo tiểu nhị vào hầu hạ chu đáo, rồi cuống quýt rời đi.
Chẳng bao lâu sau, trước sân Bích Tú Trang xuất hiện một chiếc mã xa cực kỳ xa hoa. Từ trên xe bước xuống một nữ tử vận xiêm y quý phái, tay còn cầm một cây kim trâm vàng lấp lánh.
Cho dù chẳng ai biết Quý Phương Trạch chính là đại chưởng quầy phía sau Bích Tú Trang, nhưng thanh danh của Quý đại chưởng quầy Cẩm Tú Các thì không ai là không rõ. Nàng đi đến đâu, kẻ dưới đều cúi đầu kính ngưỡng, cung kính gọi một tiếng "Quý đại chưởng quầy."
Quý Phương Trạch từ ngoài bước vào, khí thế ngút trời, mãi đến khi vào tới phòng của Vân Nhuyễn Nhuyễn, nàng mới thu liễm khí tràng, nhẹ nhàng thi lễ một cái:
"Phương Trạch bái kiến Quận chúa, ra mắt Vu tổng quản."
"Ở đây không có người ngoài, ngươi cứ ngồi xuống trước đi."
Quý Phương Trạch với Vân Nhuyễn Nhuyễn vốn thân quen, lại biết rõ nàng luôn thích thân thiện gần gũi, nên nghe xong cũng chẳng câu nệ lễ tiết, ngồi xuống luôn.
"Quận chúa không sao chứ? Ta vừa nghe tin đêm qua Thất điện hạ đem binh đánh vào phủ Quận chúa rồi."
"Bình yên cái gì đâu," Vân Nhuyễn Nhuyễn thở dài ai oán."Bây giờ ta đang thu dọn đồ đạc tính đường chạy trốn đây, không đi ngay thì cái mạng nhỏ này khó giữ nổi mất."
"Đi Giang Châu chứ? Ta lập tức chuẩn bị mã xa cho ngài."
Vân Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu nguầy nguậy. Đi Giang Châu á? Chỗ đó là đất phong của nàng, giờ mà nàng còn mò đến đấy, chẳng khác nào tự giác rửa sạch cổ rồi chìa ra chờ Thẩm Mộ Chi tới chặt!
Quý Phương Trạch cũng hiểu rõ giờ đây Giang Châu chẳng thể đặt chân đến nữa, tiếc nuối vô cùng.
"Tiếc thật, ngài chuẩn bị kỹ lưỡng suốt ba năm trời, bao nhiêu sản nghiệp đã chuyển hơn phân nửa tới Giang Châu, thậm chí còn xây cả cung điện riêng ở đó, tiền bạc thì gửi cả đống vào ngân hiệu Giang Châu, cái gì cũng xong hết chỉ đợi ngài tới an hưởng, ai ngờ giờ phút cuối lại đứt gánh thế này..."
Chuyện này vốn hai người đã cắn răng chấp nhận, nhưng nay nghe Quý Phương Trạch kể lại một lần nữa, mặt mũi của Vân Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Vu lập tức xị ra như cái bánh tráng nhúng nước, suýt nữa bật khóc ngay tại chỗ.
Thấy cảnh này, Quý Phương Trạch vội vàng chữa cháy, đổi chủ đề khác.
"Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt! Ta tìm chỗ khác làm lại từ đầu, Giang Châu còn làm được, nơi khác thì có gì là không thể chứ!"
Đương nhiên là vẫn làm được, nhưng nàng thật sự rất thích Giang Châu, vùng đất giàu có, văn hóa phát triển, giao thông tiện lợi, phong cảnh hữu tình, chính là lựa chọn hàng đầu trong tim nàng.
"Đi tiếp về phía nam từ Giang Châu có một chỗ gọi là Thanh Châu. Vài tháng trước ta từng tới khảo sát một lần, tuy không giàu bằng Giang Châu nhưng cũng tạm ổn, vốn tính mở một phân hiệu ở đấy, văn thư đều đã viết xong cả, chỉ chờ trình lên cho ngài phê chuẩn thôi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày cân nhắc.
Thanh Châu này quả thật không được giàu có bằng Giang Châu, lại nằm xa xôi hẻo lánh, sau lưng là núi non trùng điệp kéo dài vô tận. Nhưng xét ra thì có núi có sông, đường sá cũng không quá hiểm trở, nếu quyết tâm phát triển thì vẫn có tiềm năng. Giờ không đi được Giang Châu, nơi này cũng xem như một lựa chọn không tồi để tránh né tai họa trước mắt.
"Vậy quyết định rồi! Chính là Thanh Châu. Phương Trạch, ngươi lập tức chuẩn bị xe ngựa, lương khô, y phục, hôm nay ta phải lập tức lên đường tới Thanh Châu!"...
Thẩm Mộ Chi: [À được rồi, Thanh Châu đúng không? (lặng lẽ ghi vào sổ tay "kế hoạch đại khai sát giới")].