Chạy Mau! Bạo Quân Phản Diện Cầm Nhầm Kịch Bản Rồi
Vị Tiểu Hề24-10-2025 06:29:49
Tối hôm đó, trong phủ Quận chúa, Bán Hạ ngồi trước bàn, tay cầm bút, nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, chìm vào trầm tư.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nàng cũng miễn cưỡng cầm bút lên, bắt đầu viết xoèn xoẹt trên giấy:
Hôm nay quận chúa ra ngoài một chuyến, lúc về trên tay cầm theo một hộp linh chi để tặng Thái hậu. Sau khi vào cung thì gặp Thập công chúa và tiểu thư họ Khương tới gây khó dễ, ép quận chúa phải bỏ chạy...
Bán Hạ đọc đi đọc lại, rồi lập tức lắc đầu, gạch sạch câu sau đi, viết lại lần nữa:
Sau khi vào cung, Thập công chúa và tiểu thư họ Khương chưa kịp gây khó dễ thì quận chúa đã bỏ chạy trước, còn dẫn hai người kia chạy một vòng quanh Ngự hoa viên, cuối cùng để họ bắt được...
Bán Hạ lại nhăn nhó, tiếp tục lắc đầu, đem hết đoạn vừa viết ra gạch sạch.
Nói nàng bị người khác hại? Nhưng rõ ràng nàng cố tình.
Nói nàng cố tình? Nhưng người động thủ trước đâu phải nàng.
Gạch, gạch, gạch, Bán Hạ vò đầu, cảm giác tóc ngày càng rụng dữ dội hơn. Cuối cùng, nàng cắn răng lấy một tờ giấy mới, quyết tâm viết thật ngắn gọn:
Hôm nay quận chúa vào cung, chuyện xảy ra ở Ngự hoa viên, chính là tình cảnh mà Thất gia ngài đã tận mắt nhìn thấy.
Sau đó quận chúa tới chỗ Thái hậu, dùng một hộp linh chi trị giá một vạn lượng, đổi lấy đống châu báu trị giá năm mươi vạn lượng của Thái hậu.
Quận chúa nói, nàng đã đem hết gia tài dâng cho ngài, thật sự không còn tiền, bất đắc dĩ mới cố tình nâng giá cao lên như vậy.
Viết xong, Bán Hạ lúc này mới hài lòng gấp mật thư lại, nhét vào ống tre nhỏ trên chân bồ câu đưa tin, rồi thả bồ câu bay đi.
Thả xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi vã ra trên trán. Nhiệm vụ khó khăn nhất trong ngày cuối cùng đã hoàn thành.
Phượng Dương cung.
Thẩm Mộ Chi đặt bức mật thư xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng quanh năm bỗng nhiên nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cảnh tượng này làm Bắc Mặc, thuộc hạ thân tín đang chờ bẩm báo công việc, ngây ra tại chỗ.
Thất gia nhà họ ngày thường đã ít cười, cười tươi như bây giờ lại càng hiếm hơn. Trừ phi có liên quan đến quận chúa.
"Bắc Mặc, lát nữa ngươi ra ngoài tiện thể bảo Cao công công ngày mai qua phủ quận chúa tuyên một đạo ý chỉ. Cứ nói, bổn vương thấy nàng quan tâm Thái hậu, cảm động trước tấm lòng hiếu thuận, đặc biệt cho phép nàng ba ngày một lần vào cung thăm hỏi Thái hậu."
Nói xong, Thẩm Mộ Chi tiện tay nhét bức mật thư vào chiếc hộp nhỏ bên cạnh, bên trong đã chất đầy các bức mật thư y hệt nhau.
Bắc Mặc đứng ngây tại chỗ. Quận chúa muốn vào cung thăm Thái hậu thì chẳng phải lúc nào cũng được hay sao? Cần gì phải ra riêng một đạo thánh chỉ, ba ngày bắt nàng vào một lần?
Chẳng lẽ là... Quận chúa lại muốn bỏ trốn à?
Rốt cuộc trong thư viết gì vậy? Cô nương Bán Hạ này làm việc có đáng tin chút nào không đây?
"Đứng đực ra đó làm gì?" Thẩm Mộ Chi ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức trở lại lạnh như băng: "Không nghe rõ à?"
"Dạ vâng, Thất gia!"
"Ừm, vừa rồi ngươi định bẩm báo việc gì? Nói đi."
"Bẩm Thất gia, là chuyện đường thủy vận chuyển hàng hóa gần đây không yên ổn..."
Sáng hôm sau, lúc Vân Nhuyễn Nhuyễn nhận đạo thánh chỉ do Cao công công truyền tới, nàng suýt chút nữa thì đứng không vững, lảo đảo muốn ngã xuống đất.
Thẩm Mộ Chi, tên này quả thật không phải người!
"Quận chúa, mau lĩnh chỉ tạ ân thôi." Cao công công cười cười giục.
Vu Nhạc vội vàng đỡ Vân Nhuyễn Nhuyễn đứng dậy, nàng liền lập tức bày ra nụ cười ngọt như đường, thuận tay nhét vào tay áo Cao công công một nén bạc:
"Cao công công à, hôm qua chuyện ở Ngự hoa viên kết thúc rồi, Khương tiểu thư có tới tìm điện hạ không vậy?"
"Không có, nghe nói xong việc ở Ngự hoa viên thì nàng ta lập tức xuất cung, không quay lại nữa."
Vân Nhuyễn Nhuyễn nghe xong khẽ gật đầu. Thế thì lạ thật, Khương Nhược Nghiên cũng đâu có đi tố cáo nàng, sao tự dưng Thẩm Mộ Chi lại nhắm vào nàng vậy? Chẳng lẽ hắn rảnh đến phát điên rồi?