Một câu vô tình chạm đến nỗi lo trong lòng Lâm Quyên, nụ cười trên mặt bà ta dần tan biến. Bà ta và Đường Chấn Hoa nhìn nhau, cả hai cùng lo lắng về suất vào nhà máy.
Đường An Nhan thấy được nét mặt của cha mẹ, trong lòng lập tức quyết định phải nhanh chóng đưa kế hoạch tiếp theo vào thực hiện.
Sức khỏe Lâm Quyên hôm nay vẫn rất kém, còn phải truyền dịch, không thể xuất viện. Đường Chấn Hoa xin nghỉ, cả ngày ở bệnh viện túc trực.
"An Nhan, con không cần chạy đi chạy lại đưa cơm nữa. Bệnh viện gần xưởng, cha ra căng tin mua là được."
Đường Chấn Hoa móc ra ít tiền nhét vào tay cô: "Tiểu Huy có bà nội lo, số tiền này con cầm lấy, mua chút gì mà ăn."
Trong lòng bàn tay là hai tờ năm hào, ba tờ một hào.
Trước khi đi, Đường An Nhan quay đầu nhìn cha mẹ ngồi lặng lẽ đối diện bên giường bệnh, nỗi chua xót dâng lên tận cổ.
Theo ký ức của nguyên chủ, ông bà ngoại đều là trí thức, người mẹ gầy yếu đang nằm đó từng là tiểu thư khuê các sinh trưởng trong gia đình văn hoá.
Nhưng khi Lâm Quyên còn trẻ, nhà cửa sa sút, chẳng bao lâu ông bà ngoại lần lượt qua đời. Bà ta mất chỗ dựa, cha mẹ chồng thì suốt ngày chì chiết chuyện không sinh được con trai, mười mấy năm trời cay nghiệt, còn chồng thì không dám đứng ra bảo vệ.
Nói đi cũng phải nói lại, số phận Đường Chấn Hoa cũng khổ. Lúc nhỏ ăn cơm phải nhường cho em trai, lớn lên thì danh hiệu thi đua hay cơ hội thăng chức cũng đều phải nhường nốt, bởi vì ông ta là anh cả.
Giờ chú hai đã là công nhân bậc năm, lương một tháng 86 đồng. Đường Chấn Hoa mới bậc bốn, lương 65 đồng mà tháng nào cũng phải nộp 10 đồng cho mẹ nhưng mẹ lại đưa hết cho chú hai.
Từ nhỏ đã bị ép buộc quen rồi, với ông ta, phản kháng khó hơn lên trời.
Suy cho cùng, nguyên nhân nghèo khổ vẫn là vì không có tiền. Nếu Lâm Quyên có thể rời Đông Hoa sang thành phố lớn chữa bệnh, ăn thêm đồ bổ dưỡng, biết đâu đã khỏe lại từ lâu. Có tiền thì Đường Chấn Hoa cũng không cần phải lo từng khoản chi tiêu như thế này.
Trên đường rời bệnh viện, trong đầu Đường An Nhan nghĩ ngợi trăm mối.
Một bữa sáng, ba người chỉ hàn huyên đôi câu nhưng sợi dây tình cảm máu mủ vẫn ràng buộc lấy nhau. Sự kiêu hãnh kín đáo của cha mẹ thật thà khi nhắc đến cô trước mặt người ngoài khiến lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả.
Lần đầu tiên Đường An Nhan nhận ra, có người thân ở bên cạnh lại ấm áp đến vậy. Cô không muốn chứng kiến cha mẹ một người u uất mà chết, một người tai nạn bỏ mạng.
[Thôi, không được đa cảm. Phải nghĩ cách kiếm tiền mới được!]
Bắt đầu từ khảo sát thị trường.
Đường An Nhan không về nhà mà rẽ thẳng đến trung tâm thành phố.
Năm 1985. nhưng bóng dáng của một đô thị phồn hoa quốc tế trong tương lai đã bắt đầu lộ diện. Đông Hoa vừa được chọn làm thành phố thí điểm, là nơi đầu tiên trong nước bỏ hẳn chế độ tem phiếu, mọi hàng hóa đều mở bán tự do cho dân chúng.
Cùng lúc đó, mấy năm nay đất nước dần khuyến khích phát triển kinh tế cá thể, thậm chí các nhà máy quốc doanh còn tung ra chính sách "nghỉ việc giữ biên chế", khuyến khích công nhân xuống biển làm ăn.
Chỉ là bây giờ chính sách vừa ban ra, mọi người sau lưng vẫn xì xào chê cười, cho rằng ai ngu mới bỏ cái bát cơm sắt của nhà nước, bỏ phúc lợi ổn định để đi làm cái nghề tự do chẳng có bảo đảm gì.
Hiện tại, số đông vẫn không thừa nhận giá trị của tiểu thương.
Tính toán thời gian, chắc từ nửa cuối năm nay, thành phố Đông Hoa sẽ đón thời khắc bùng nổ từ một thị trấn vô danh sẽ nhảy vọt trở thành trung tâm kinh tế, bỏ xa hầu hết các thành phố khác trong cả nước.
Nói khó nghe thì, gặp đúng cơn gió này, ngay cả con heo cũng có thể leo lên cây.
Đường An Nhan dạo quanh trung tâm thương mại. Hàng hóa bày la liệt, lại đúng lúc mới khai trương, khách kéo đến xem đông nghẹt, chen chúc quanh quầy ồn ào trả giá. Cô đứng ngoài đám đông, không chen lấn, chỉ quan sát.
Mục đích hôm nay là nắm giá cả thị trường.
Bột mì 2 hào 2 một cân, gạo 1 hào 8, thịt lợn 1 đồng 2, trứng gà 1 đồng, rau từ 2 xu đến 8 xu một cân.
Tủ lạnh 100 lít giá 605 đồng, máy giặt Tiểu Thiên Nga 390 đồng, tivi màu nhập khẩu 1100 đồng.
Giá vàng hôm nay: 54,5 đồng một chỉ.