Anh ta lập tức gọi mấy nhân viên thân quen trong đội: "Cường Tử, Tiểu Từ, hai người mau lên dốc quấy rối đi! Cứ nói cơm cô ta làm dở tệ, không vệ sinh, bảo mọi người đừng mua. Nhanh đi, nhanh đi!"
Hai người không hiểu mô tê gì nhưng thường ngày quan hệ không tệ, thế là gật đầu làm theo. Ai ngờ vừa xông lên dốc, hô xong lời kia, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác hẳn trong tưởng tượng.
Đám đông đang tản ra, chẳng ai để ý đến họ, còn Đường An Nhan thì đang cúi đầu chỉnh lại dây buộc thùng giữ nhiệt. Xem ra người bán hộp cơm chính là cô gái xinh xắn này. Tiểu Từ gãi đầu, nhịn không được hỏi:
"Đồng chí, cô chưa bắt đầu bán sao? Sao mọi người đã giải tán hết rồi?"
Đường An Nhan nhún vai: "Bán xong rồi."
"Bán... bán xong rồi?" Tiểu Từ kinh ngạc.
"Tôi thấy cô mới vừa đến mà?"
"Bà con ủng hộ nhiệt tình, ai nấy đến sớm xếp hàng, vừa tới đã bán hết sạch rồi."
Hai người nhìn kỹ lại, mới nhận ra trong đám đông tản đi kia, có không ít người trong ngực ôm hộp cơm xốp màu trắng. Cả hai cuống quýt chạy đến, vậy mà lại tay trắng. Ai ngờ được, cô đồng chí này buôn bán phát đạt đến thế, mới có vài phút thôi đã bán sạch!
Cường Tử hừ một tiếng, định kéo Tiểu Từ quay về báo cáo "tình hình địch" cho Diệp Hồng Viễn. Ai ngờ Tiểu Từ nuốt nước bọt, nói:
"Anh về trước đi, tôi còn chút chuyện tìm Đại Lưu, lát nữa quay lại."
Đợi Cường Tử đi xa, Tiểu Từ mới nhịn không được hỏi: "Đồng chí, cô bán cơm gì thế?"
Cường Tử cảm lạnh, mũi ngửi không ra mùi, còn Tiểu Từ thì thính mũi, vừa ngửi thấy hương thơm đã lập tức phản bội, chẳng chần chừ giây nào.
Đường An Nhan không trả lời, chỉ nghiêng đầu cười: "Anh chưa ăn cơm tôi nấu, sao lại biết không ngon?"
Cô ăn mặc mộc mạc, nhưng gương mặt lại xinh đẹp chẳng kém nữ minh tinh từ cảng đến đoàn. Tiểu Từ cúi mắt không dám nhìn, lắp bắp:
"Chỉ... chỉ là nói bừa thôi."
"Ồ."
Đường An Nhan thoáng liếc về phía nhà bếp của đoàn, nói: "Có phải có người sai anh đến?"
"Vâng... đúng vậy."
Xem ra có người muốn phá hoại rồi.
Đường An Nhan nhếch môi cười, không sao cả, cũng trong dự liệu mà thôi.
"Trưa nay tôi làm thịt heo xào chua ngọt cay." Cô rốt cuộc trả lời câu hỏi ban đầu.
"Cái gì!" Tiểu Từ bàng hoàng, đồng tử như giãn to.
"Thịt... xào chua ngọt cay!"
Anh ta cứ tưởng chạy ra tận nơi hẻo lánh này bán hộp cơm thì chỉ là vài món lót dạ qua loa, không ngờ lại là món mặn thịnh soạn như thế! Chả trách, hương thơm nhàn nhạt lan trong không khí lại khiến người ta nuốt nước bọt liên tục.
Đó là mùi thịt!
Thứ mà anh ta hơn nửa tháng nay chưa từng được ăn!
[Sớm biết... sớm biết thế đã chạy qua xếp hàng rồi. Kệ mùi vị thế nào, thịt mà có đem luộc với muối thôi cũng ngon chán!]
Đường An Nhan lên xe đạp rời đi.
Còn Tiểu Từ thì hối hận đến ruột gan đứt đoạn, ủ rũ quay xuống dốc.
[Ban nãy còn thấy cơm Diệp Hồng Viễn hôm nay có mùi cũng không tệ, giờ nghĩ lại mới thấy... Mẹ kiếp, mấy ngày qua rốt cuộc mình đã ăn cái gì thế? Sao không thể ăn được chút gì ngon lành hơn?]
Khi đi ngang qua chỗ để xe quay phim, Tiểu Từ liếc mắt đã thấy Đại Lưu ngồi trên đó, ôm hộp cơm ăn lấy ăn để, mắt anh ta sáng rực, vội chạy lại gần.
"Đại Lưu, hì hì..."
Đại Lưu vừa quay cảnh ngã xuống nước, môi còn tím tái chưa hồi lại, cho đến khi lao đi mua được hai hộp cơm nóng đem ôm vào ngực làm túi sưởi, thân nhiệt mới dần dần hồi phục.
Đường An Nhan không làm mọi người thất vọng, cơm canh nóng hổi như vừa mới bưng ra khỏi bếp, không chỉ đủ cả sắc hương vị mà còn thêm cả công dụng... sưởi ấm.
Lúc này Đại Lưu đã ăn hết nửa hộp, ăn đến mức thoải mái thỏa thuê, vị cay nhẹ kích thích khiến toàn thân anh ta toát mồ hôi, cuối cùng cũng thấy dễ chịu.
Nhìn Tiểu Từ cứ hau háu nuốt nước miếng, anh ta liền hiểu ra ngay.
Đại Lưu cũng không vòng vo, thẳng tay đưa nốt hộp cơm còn lại cho Tiểu Từ:
"Cầm lấy, coi như anh đây mời. Cảm ơn cậu lúc nãy quay cảnh ngã xuống nước xong đã vội chạy đi tìm chăn với nước nóng cho tôi."
Tiểu Từ mừng rỡ nhận lấy, mở hộp cơm ra.
Chỉ cần có thịt, bất kể ngon hay dở anh ta cũng có thể ăn hết sạch một bát đầy!
Nhưng khi vừa mở nắp ra, anh ta mới thốt lên: [Mình đã xem thường Đường An Nhan quá rồi... Vừa nhìn thôi đã biết ngon đến mức nào rồi!]
Thịt heo thái sợi được xào nóng hổi, óng ánh lớp nước sốt, mềm đến mức như gió lạnh vừa lướt qua đã khẽ run rẩy.