Hằng ngày Đường Trạch Vũ chẳng có việc gì, cha mẹ đi làm, cậu ta bèn chủ động gánh việc dậy sớm đi chợ.
Đường An Nhan khẽ nghĩ ngợi, liền nở nụ cười, dày mặt nói: "Trùng hợp quá, tôi cũng đi. Em cho tôi theo với được không?"
"Hả?" Đường Trạch Vũ kinh ngạc, ngập ngừng chưa đáp.
Đừng nói là bây giờ cả hai đang căng thẳng, xưa kia lúc còn đi học chung, Đường An Nhan cũng rất ít khi chủ động nói chuyện với cậu ta, huống chi bây giờ còn mở miệng nhờ giúp.
[Chẳng lẽ là... muốn chủ động giảng hòa, chơi bài tình thân để ép mình từ bỏ suất vào xưởng sao?]
Trong lòng Đường Trạch Vũ cười lạnh: [Hừ! Nằm mơ đi! Mình nhất định sẽ đấu đến cùng với Đường An Nhan. Chính sách đã cho mình cơ hội thì suất vào xưởng này nhất định có phần mình. Dù điểm số kém thì sao? Đây là cơ hội đường đường chính chính!]
Trong đầu Đường Trạch Vũ tính toán đủ điều, dựng hết gai nhọn như nhím, khí thế hừng hực sẵn sàng nghênh chiến. Nào ngờ nghe Đường An Nhan khẽ thở dài, giọng mơ hồ như sương:
"Tôi đã quyết định bỏ suất vào xưởng rồi."
Đường Trạch Vũ bên này khí thế hừng hực, như sẵn sàng xông trận sa trường, chỉ chờ Đường An Nhan ra chiêu là lập tức cứng rắn đối đầu, đánh cho cô tan tác không còn manh giáp! Thế nhưng câu nói kia vừa thốt ra, bao nhiêu thế tấn công của cậu ta đều đâm thẳng vào khoảng không.
"Tại sao?" Cậu ta buột miệng hỏi.
Đường An Nhan xoay người, chậm rãi bước về phía đầu ngõ. Thiếu nữ ngẩng nhẹ đầu nhìn bầu trời trong xanh sau cơn gió tuyết, trong mắt còn vương chút mơ hồ.
Thấy vậy, Đường Trạch Vũ lập tức dắt xe đi theo.
"Có ai lại không muốn vừa tốt nghiệp đã được vào quốc doanh đâu chứ. Cơm sắt áo lành, lương cao lại thể diện..."
"Vậy chị..."
"Giữa chúng ta, chỉ có thể có một người được vào xưởng..."
Đường Trạch Vũ há miệng định nói, rồi lại nuốt ngược xuống.
Cậu ta không dám hỏi nữa. Bao năm nay, Đường An Nhan đã viết thay cậu ta bao nhiêu bài tập, kèm cậu ta học bao nhiêu lần, chỉ hai người bọn họ rõ.
Cậu ta biết rõ thành tích của mình chẳng bằng nổi Đường An Nhan. Nếu không phải chính sách của xưởng khiến quyền quyết định suất này rơi vào tay nhà họ thì chắc chắn người bị loại sẽ là cậu ta.
Suất vào xưởng này là Đường An Nhan nhường cho cậu ta.
Là cậu ta đã cướp đi cơ hội có một công việc ổn định của Đường An Nhan. Ấy thế mà mới vừa rồi, cậu ta còn dùng ác ý lớn nhất để suy đoán ý định Đường An Nhan chủ động bắt chuyện...
[Mình đúng là khốn nạn!]
Đường Trạch Vũ vừa áy náy, vừa lo Đường An Nhan sẽ bất ngờ đổi ý. Nhưng khi nhận ra bản thân lại nảy sinh những suy nghĩ đen tối ấy, cậu ta lại càng tự trách, tâm trí rối bời.
"Này!" Đường An Nhan xòe bàn tay, trong lòng bàn tay là hai viên kẹo trái cây.
"Còn nhớ hồi đi học, mỗi lần khai giảng em chưa làm bài tập đều lấy tiền tiêu vặt mua kẹo, dỗ tôi viết giùm không?"
"Ừ... ừm." Ký ức tuổi thơ tràn về, Đường Trạch Vũ ấp úng đáp.
Cậu ta nhận lấy một viên kẹo, cầm mãi nơi đầu ngón tay, chẳng dám ngẩng đầu nhìn cô. Nghe loạt soạt, Đường An Nhan bóc kẹo bỏ vào miệng rồi lấy từ túi ra một cây bút bi, viết gì đó lên mảnh giấy gói kẹo.
Chốc lát sau, cô vò viên giấy lại, đặt vào tay Đường Trạch Vũ: "Tháng sau là sinh nhật em, coi như đây là quà sinh nhật tôi tặng. Chuyện này tôi còn phải thuyết phục cha mẹ, em đừng nói ra vội."
Trên giấy gói kẹo lờ mờ in hàng chữ bằng bút bi: "Đường An Nhan tự nguyện từ bỏ vào xưởng."
Phía sau còn nguệch ngoạc thêm một chiếc bánh sinh nhật vụng về.
Đường Trạch Vũ sống mũi cay cay.
Tháng sau đúng là sinh nhật cậu ta nhưng Đường An Nhan lại lớn hơn cậu ta mười hai ngày, sinh nhật còn xếp trước.
Cậu ta chưa bao giờ gọi một tiếng "chị", cả ngày chỉ Đường An Nhan, Đường An Nhan mà gọi thẳng tên. Vậy mà người chị này lại vì cậu ta mà hy sinh đến thế... Tim cậu ta như bị ai bóp mạnh một cái, ngay cả đầu ngón tay cũng khẽ run.
"Được rồi, sau này tôi sẽ là hộ kinh doanh cá thể vinh quang, hưởng ứng lời kêu gọi của Nhà nước làm kinh tế sôi động, thúc đẩy thị trường..."
Đường An Nhan cười tươi rói, cô nói tiếp: "May mà tay nghề nấu nướng của tôi cũng không tệ, làm vài món cơm mang ra bán, cũng coi như kiếm được chút tiền phụ giúp gia đình."
Đường Trạch Vũ thật lòng khen: "Chị nấu ăn rất tuyệt, hôm đó cái bánh trứng rán chị làm là bữa sáng ngon nhất tôi từng ăn."