Chương 49

Thập Niên 80: Làm Cơm Hộp Đoàn Phim Gây Bão Mạng

Thiên Túy QZ 09-12-2025 13:15:12

Cuối cùng rắc chút muối, chan ít xì dầu, đảo vài cái rồi bắc xuống. Đường An Nhan xếp cơm hộp, dàn cơm trắng rồi phủ lớp rau khô xào thịt lên trên. Màu sắc óng ánh như một tác phẩm nghệ thuật kết hợp hạt cơm trắng trong khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng nuốt nước miếng. Năm mươi suất cơm đóng gói xong, xếp gọn trong thùng xốp. Cô vừa quay đầu đã thấy Đường Minh Huy đang dán mắt ở cửa. Thằng nhóc này bây giờ rất biết nhìn sắc mặt chị, rướn cổ ngó vào chảo, lại rụt đầu ra, ánh mắt tràn đầy mong chờ, nước dãi sắp rớt xuống đất. Đường An Nhan bỗng thấy cậu ta này y như con chó Shiba kiếp trước cô nuôi: [Chỉ biết ăn, ăn no rồi bướng, đúng là vừa thèm vừa đáng ghét!] Cô bĩu môi: "Trong nồi để phần cho em và cha mẹ rồi, đi ăn đi." Đường Minh Huy như được lệnh, lao vút lên. Quả thật rất giống Shiba – vừa háu ăn, vừa chọc tức. Đường An Nhan dắt xe, đến thẳng Cục Công Thương ở phố bên. Cô đẩy cửa phòng đăng ký duyệt đơn, thấy một gã ngoài ba mươi đang nhàn nhã tưới hoa – chính là Trưởng phòng Trương. Anh ta liếc mắt thấy Đường An Nhan mà chẳng buồn nhìn hẳn, chỉ lười nhác quăng một câu: "Cơm để lên bàn đi." Giờ đây xu hướng làm cá thể đang nóng, bộ phận đăng ký vốn chẳng mấy ai để ý bỗng thành nơi trọng yếu, mỗi ngày có đến hàng chục hồ sơ. Trưởng phòng Trương vớ được cơ hội, tận hưởng cái "quyền lực" trong tay nên suốt ngày bắt bẻ, giấy phép thì chậm chạp, tạm thời cũng chỉ có giá trị một tháng. Muốn lấy được giấy phép chính thức, ai nấy đều phải chạy tới lấy lòng anh ta. Như Đường An Nhan, ngày nào cũng mang cơm tới. Nói thật, tay nghề cô khá lắm, chỉ là cơm hộp thôi mà lại hợp khẩu vị anh ta. Trưởng phòng Trương rửa tay qua loa, cười hớn hở chuẩn bị ăn. Anh ta liếc nhìn bàn trống trơn, rồi lại nhìn tay Đường An Nhan cũng trống trơn. Trưởng phòng Trương chau mày: "Cơm đâu?" Đường An Nhan nhún vai: "Hôm nay không mang cơm, tôi đến lấy giấy phép kinh doanh." Sắc mặt Trưởng phòng Trương lập tức sa sầm, lạnh giọng: "Lấy giấy phép gì mà lấy! Ai bảo cô đến? Không mang cơm còn mò đến làm gì? Giữa trưa trật thế này, cô muốn để tôi chết đói à?" Đường An Nhan vừa mới nảy ra ý định làm cơm hộp bán liền lập tức đã đến cục Công Thương nộp hồ sơ đăng ký. Cô ngây thơ tưởng rằng giống như về sau, chỉ cần về nhà chờ thông báo là được. Nhưng ở cổng cục Công Thương ngày nào cũng tụ tập không ít người, nhiều hộ cá thể còn công khai xách theo túi lớn túi nhỏ, chờ Trưởng phòng Trương tan làm để chặn đường. Hỏi ra mới biết, đăng ký kinh doanh lúc này đang cực kỳ hot và vô cùng rắc rối. Nếu không biếu quà, không mời mọc thì sợ là đến khi giấy phép tạm hết hạn cũng chẳng lấy nổi giấy chính thức! Cô không muốn dây dưa vào mấy chuyện vô bổ, dứt khoát gia nhập "đội ngũ lấy lòng", mỗi ngày đều mang cơm hộp đến cho Trưởng phòng Trương. Hôm qua, Trưởng phòng Trương nhận cơm hộp còn tỏ vẻ nhân hậu, an ủi cô: "Cô bé, không dễ dàng gì, yên tâm đi, vài ngày nữa là xong." Ai ngờ hôm nay chỉ vì cô không mang cơm mà anh ta liền trở mặt. Đường An Nhan đứng ở cửa, hơi nghi hoặc nghiêng đầu, cảm thấy như mình không quen biết người trước mặt này nữa. Trưởng phòng Trương châm điếu thuốc, gõ tàn vào chiếc cốc sứ đầy tàn thuốc, ngẩng đầu thấy cô vẫn chưa đi, liền quát: "Đứng ngây ra đó làm gì? Cô tưởng cứ đứng ì ở cửa là tôi sẽ lập tức làm giấy phép cho cô chắc?" "Nhưng Trưởng phòng Trương, mỗi hộ cá thể đến làm giấy phép kinh doanh đều bị anh kéo dài, quá hạn giấy tạm thì họ biết làm sao?" "Tôi mặc kệ cô làm sao!" Trưởng phòng Trương mất kiên nhẫn. "Muốn đưa cơm thì để cơm lại rồi về chờ, không đưa cơm thì biến ngay!" Đường đường công khai ăn hối lộ thế này, còn thiên lý nào nữa! Đường An Nhan liền nghiêm mặt, nói: "Cục Công Thương đâu phải nhà riêng của anh, anh tham ô nhận hối lộ không sợ lãnh đạo biết sao?" "Haha, con nhóc này quản rộng thật." Trong lòng Trưởng phòng Trương khinh thường: [Con bé này không chịu đi nghe ngóng sao?] Cục trưởng Trần hiện tại chính là anh họ ruột của anh ta, hai người từ nhỏ đã cùng lớn lên, thân như anh em. Huống hồ anh ta cũng đâu có nhận khoản gì to tát, chỉ là chút lặt vặt. [Dù cho anh họ có thấy, chắc chắn cũng nhắm mắt làm ngơ thôi!] "Đi đi đi, cút ngay!" Trưởng phòng Trương mất hết kiên nhẫn, toan đuổi cô đi rồi tìm người khác mời anh ta ra ngoài ăn.