Chương 19

Thập Niên 80: Làm Cơm Hộp Đoàn Phim Gây Bão Mạng

Thiên Túy QZ 09-12-2025 13:15:15

Tiểu Cao vội vàng gắp một miếng, cậu quá nôn nóng, đầu đũa vừa chạm vào miếng cà tím mềm nhũn đã khiến nó cuộn lại, mặt ngoài nứt toác, phần ruột xanh nhạt bên trong bốc hơi nóng nghi ngút, mềm đến mức nhìn bằng mắt cũng thấy. Anh ta cúi đầu, ngay góc hộp cơm xúc luôn một miếng lớn cả cơm lẫn cà, nhét thẳng vào miệng, vừa cắn đã nóng đến mức phải phẩy tay liên hồi. Miếng cà mềm mượt gần như vừa chạm răng đã tan ra, nước sốt nổ tung trên đầu lưỡi, hạt cơm thấm đẫm vị đậm đà ấy cùng trôi vào miệng. Vị mặn đậm xen lẫn chút ngọt dịu, kèm hương tỏi tươi thanh, lại phảng phất vị cay nhè nhẹ. [Thỏa mãn, quá đỗi thỏa mãn! Rõ ràng chỉ là món cà tím bình thường, mà lại có thể nấu thành tuyệt phẩm mỹ vị như thế này!] Một ngày quay phim mệt mỏi, được ăn một suất cơm thế này, hộp cơm trong tay nóng ấm, dạ dày cũng ấm, hương vị tuyệt vời đến mức khiến cả đầu óc lâng lâng, choáng choáng... Tiểu Cao thấy mình ngày mai có thể đánh thêm mười trận, lộn thêm cả trăm vòng! Vốn dĩ lúc ăn cơm, ai nấy thường vừa ăn vừa trò chuyện, hôm nay xung quanh lại yên lặng lạ thường, chỉ còn tiếng nhóp nhép, tiếng xuýt xoa vì bị bỏng và vài tiếng thở dài mãn nguyện. Trong khi đó, nồi cơm của Diệp Hồng Viễn lại còn thừa đến nửa. Anh ta cau mày nhìn chỗ cơm khê dưới đáy nồi: [Hừm, không lẽ... ?]... "Kỵ Binh Băng Hà" là phim chiến tranh, cần rất nhiều diễn viên đóng thế và quần chúng, hơn nửa đoàn là đàn ông. Hơn nữa, trong con mắt thẩm mỹ của đạo diễn Tiêu Nghị, phụ nữ phải là dáng vóc đầy đặn, khỏe mạnh, ngay cả mấy cô diễn cung nữ cũng đều cao ráo, rạng rỡ. Cả đoàn không ai là "bụng chim sẻ", ai nấy đều ăn khỏe, sao có thể dư cơm được? Diệp Hồng Viễn còn đang ngẩn ra thì một diễn viên quen chạy lại. "Đến lấy cơm à?" Anh ta đưa tay định lấy hộp. "Không, không cần..." Diễn viên kia rút một đôi đũa từ bàn: "Tôi chỉ cần đũa thôi." Diệp Hồng Viễn vội gọi với: "Này, khoan đã!" Anh ta muốn hỏi, nhưng không biết mở miệng thế nào. Đảo mắt một vòng, chợt thấy trong ngực đối phương kẹp một hộp cơm xốp trắng, thoang thoảng còn tỏa ra mùi thơm. [Chẳng lẽ cả đoàn đã thật sự chịu hết nổi tài nấu ăn của mình, bắt đầu tự tìm cách khác để ăn uống sao?] Thấy ánh mắt Diệp Hồng Viễn dán chặt vào hộp cơm, diễn viên kia càng ôm chặt hơn. Đây là suất cơm anh ta vất vả lắm mới giành được, khan hiếm lắm đấy! Hai người giằng co, mỗi người một tâm tư. Cuối cùng, diễn viên kia lên tiếng: "Anh muốn ăn thì tự đi mua, đừng có nhòm ngó phần của tôi!" "Nhòm ngó?" Diệp Hồng Viễn lập tức khẩy cười: "Ai thèm cái hộp cơm tồi tàn của cậu." Anh ta là quản lý hậu cần, lại còn là bạn nối khố của đạo diễn Tiêu Nghị từ trong văn công đoàn, mỗi ngày đều được ăn cơm riêng do đầu bếp làm, mặn ngọt đầy đủ, nóng hổi dọn tận bàn. [Có cơm riêng ngon lành không ăn, đi ăn cái hộp cơm đơn sơ này?] Diệp Hồng Viễn tự thấy mình đâu có điên, thừa biết chọn thế nào. Diễn viên kia lập tức không phục: "Hê! Tôi mở cho anh xem thử rồi hãy nói!" Diễn viên kia vừa nói vừa định rảnh tay mở hộp cơm cho anh ta xem. Nói là quản lý hậu cần cho oai, nhưng công việc chính của Diệp Hồng Viễn chỉ là trông coi những nhu yếu phẩm mỗi ngày đưa đến đoàn phim, phụ trách tiếp nhận và kiểm kê. Người anh ta quản lý ngoài đống hàng hóa thì chỉ có chính mình. Nấu ăn vốn là việc phát sinh thêm. Anh ta còn trẻ, thường ngày vẫn hòa đồng cùng đám diễn viên, miễn không bắt anh ta nấu ăn thì ai cũng dễ nói chuyện. Mọi người vẫn quen mồm chọc ghẹo không khách khí. Diệp Hồng Viễn chỉ cho rằng đối phương dọa mình, bèn đáp trả ngay: "Cút cút cút, tôi không thèm xem! Cơm hộp thì có gì ngon mà khoe?" "Anh tưởng ai nấu ăn cũng như anh, hầm cho thành một nồi bầy nhầy chắc?" "Ăn hay không tùy, tôi chẳng thèm đưa cho anh đâu!" "Tôi lại chẳng thèm ăn đấy!" Diễn viên kia hừ một tiếng quay lưng bỏ đi, vội tìm chỗ yên ổn để hưởng thụ suất cơm hộp của mình. Vừa đi được hai bước, anh ta lại ngoái đầu: "Không chỉ tôi đâu, rồi xem, mấy hôm nữa cô gái kia mang nhiều cơm hộp hơn, chắc chẳng ai còn ăn cơm của anh nữa!" "Không ăn thì càng tốt! Tôi khỏi phải nấu, còn tiết kiệm chi phí cho anh Tiêu Nghị, anh ấy mừng chết đi được!"