"Anh làm gì vậy? Đừng đẩy tôi!"
Hai người giằng co ngay trước cửa phòng, Trưởng phòng Trương nhân lúc giữa trưa vắng người, đàn ông to xác liền mặc sức bắt nạt cô gái nhỏ. Anh ta đẩy mạnh khiến Đường An Nhan loạng choạng ngã ngồi phịch xuống đất!
Anh ta hừ lạnh một tiếng, vừa định đóng cửa vào phòng thì bỗng hành lang vang lên một tiếng quát: "Làm cái gì đấy?"
Trưởng phòng Trương ngẩn người, ngẩng đầu thì thấy Cục trưởng Trần bước tới.
Anh ta buông tay nắm cửa, lí nhí gọi: "Anh..."
Hai anh em tuy thân thiết, nhưng từ nhỏ cục trưởng Trần đã có dáng anh cả, còn anh ta chỉ là cái đuôi theo sau, từ bé đã sợ nét mặt nghiêm khắc của ông ta... Giờ vẫn vậy. Nhưng dù sao cũng là anh họ ruột, trưởng phòng Trương chẳng nghĩ nhiều, mặc định rằng ông ta sẽ bênh mình.
Cục trưởng Trần đã vội giải thích: "Con bé này tới gây chuyện... Em chỉ... chỉ muốn giữ trật tự thôi..."
Cục trưởng Trần mặt lạnh tanh, giọng rắn rỏi: "Bớt nói nhảm! Mau đi làm giấy phép kinh doanh cho người ta!"
"Hả? Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, mau làm ngay đi."
Cục trưởng Trần nghiêm giọng quát trưởng phòng Trương, rồi quay sang Đường An Nhan lại đổi một vẻ mặt khác:
"Cháu là Đường An Nhan phải không? Bí thư Quý nhắc đến cháu mấy lần rồi, nói cháu là một cô bé thông minh. Tốt lắm, cố gắng phát huy."
Đường An Nhan phủi phủi bụi trên người, mỉm cười tươi rói: "Cục trưởng quá khen, Bí thư Quý cũng quá lời rồi."
Cục trưởng Trần xã giao đôi câu, lập tức quay lại trừng mắt với em họ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi bảo cậu làm giấy phép, cậu điếc à?"
"Em... em..." Trưởng phòng Trương sững sờ.
[Sao anh họ lại đứng về phía con nha đầu này? Lại còn nghiêm khắc mắng mình nữa chứ! Con nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì, đến mức khiến anh họ cũng phải kiêng dè?]
Anh ta chẳng kịp nghĩ nhiều, thật sự sợ anh họ... Vì một khi cục trưởng nổi giận thì dám ra tay đánh thật. Anh ta lảo đảo chạy về bàn làm việc lôi ra cuốn sổ cấp giấy phép kinh doanh, luống cuống ghi thông tin.
Thời buổi này kinh tế phát triển nhanh chóng, thứ hạng giữa các tỉnh thành thay đổi từng ngày, sự phát triển của kinh tế cá thể trực tiếp quyết định diện mạo toàn thành phố, mà theo dõi chỉ đạo hoạt động kinh tế lại là chức trách cơ bản của Cục Công Thương.
Nói trắng ra, những hộ cá thể kiếm được tiền hay không, kiếm được bao nhiêu, trực tiếp ảnh hưởng đến thành tích của Cục trưởng Trần! Nếu bọn họ không lấy được giấy phép thì còn gì để làm ăn nữa?
Cục trưởng Trần toát mồ hôi lạnh.
Bình thường mấy chuyện nhận chút quà cáp ăn uống ông ta còn bỏ qua, nhưng chuyện quá đáng thế này lại xảy ra ngay trong chính nhà mình!
Nếu không nhờ Đường An Nhan qua Bí thư Quý phản ánh, có lẽ ông ta còn bị bịt mắt trong bóng tối. Tất cả đều do thằng em họ ngu xuẩn gây họa, suýt chút nữa liên lụy cả con đường thăng tiến của ông ta!
Chỉ mất chưa đầy hai phút, một tờ giấy phép kinh doanh đã hoàn thành. Cuốn sổ nhỏ màu xanh nằm gọn trong tay, Đường An Nhan vui mừng mở ra xem, rồi hớn hở cúi gập người thật sâu:
"Cảm ơn cục trưởng nhiều lắm ạ!"
Cô nào phải hạng hiền lành thánh mẫu gì, nhân cơ hội còn thêm mắm dặm muối tố cáo: "Trưởng phòng Trương vẫn luôn nói với cháu phải mất hơn một tháng mới lấy được. Không ít người còn đang xếp hàng chờ. Hôm nay cháu nhanh thế này, toàn nhờ cục trưởng giám sát!"
Nghe xong, Cục trưởng Trần hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao lia sang Trưởng phòng Trương. Anh ta bị nhìn đến mức mồ hôi túa ra trán, gãi gãi đầu rồi cúi gằm mặt.
"Cậu... Hai ngày tới phải giải quyết toàn bộ giấy phép tồn đọng. Vị trí trưởng phòng phê duyệt này khỏi cần giữ nữa, đi về văn phòng làm đi."
Trưởng phòng Trương hoảng hốt: "Nhưng anh... em vẫn luôn ở phòng phê duyệt mà..."
Ngày trước quốc gia không cho buôn bán tự do, mọi thứ đều cần tem phiếu. Sau này mới mở cửa cho kinh tế cá thể, việc đăng ký kinh doanh mới nóng lên gần đây.
"Bây giờ tình hình kinh tế đổi khác, nhân sự cũng cần điều chỉnh. Đi mau đi!" Cục trưởng Trần nghiêm nghị nói.
"Ngoài ra, sau này ở đơn vị không được gọi tôi là anh! Phải gọi chức vụ!"
Vừa mới nếm mùi quyền lực, anh ta lập tức bị lột chức, đẩy về văn phòng làm mấy việc lặt vặt, lại còn bị cục trưởng giám sát sát sao. Thấy anh họ không hề có ý nương tay, anh ta chỉ đành rầu rĩ:
"Vâng... Cục trưởng Trần."
Quay lại bàn làm việc, anh ta rút cuốn sổ giấy phép xanh, mặt mày khổ sở, cắm cúi viết tiếp.