"Đang chuẩn bị đi ca sớm đây, mang hai cái tới xưởng ăn cho tiện."
Đường An Nhan bất ngờ dậm chân: "Ôi trời, này này... Mọi người xem nè, khổ chưa..."
"Làm sao thế?"
"Đêm qua chính ông bà nội nói muốn ăn bữa sáng con làm, con tất nhiên đồng ý. Ông bà còn đưa cho con hai chục quả trứng để con với Tiểu Huy bồi bổ. Sáng nay con đặc biệt làm bốn cái bánh trứng nướng bí truyền cho ông bà."
"Thế nhưng... ai mà ngờ sáng ra vào bếp thì thấy Trạch Vũ ở đó, con đâu thể không cho em ấy ăn, đúng không?"
"Em ấy mười tám tuổi, bụng lớn lắm, một hơi ăn liền bốn cái."
"Thế là đúng ngay phần của ông bà mất rồi."
Đường An Nhan làm vẻ bất đắc dĩ, xoè tay: "Không tin thì cứ hỏi Trạch Vũ, giờ trong bếp chẳng còn miếng nào đâu."
Đường Trạch Vũ: "..."
Bà nội đổi mặt nhanh như lật sách, đang vui vẻ mà lập tức sầm mặt: "Con bé này..."
Đường An Nhan liền đón lời: "Chứ chẳng lẽ con lại bảo với Trạch Vũ là "không được ăn, đây không phải phần của em", rồi để em ấy bụng đói quay về hay sao?"
Ông bà nội và vợ chồng chú thím: "..."
"Cũng may là Trạch Vũ ăn rồi, mà mọi người đều thương em ấy, em ấy ăn cũng coi như mọi người ăn rồi, đúng không ạ?"
Dứt câu, Đường An Nhan xách cặp lồng: "Tiểu Huy ở nhà chơi nhé, chị phải mang cơm vào viện. Mọi người, gặp lại sau."
Nhìn bóng dáng thiếu nữ uyển chuyển rời đi, chú hai nhíu mày: "Con bé này mấy hôm nay như biến thành người khác, miệng lưỡi lanh lợi hẳn."
Thím hai phụ họa: "Đúng đó, trước kia có ba cây gậy cũng chẳng khều được một câu, giờ thì suốt ngày lách chách."
"Chắc chắn là vì chuyện suất vào nhà máy..."
"Đợi Lâm Quyên xuất viện rồi tính tiếp, sớm muộn gì cũng phải cãi nhau một trận thôi."
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm lo âu. ...
Đường An Nhan đem bữa sáng vào bệnh viện, bày lên chiếc bàn nhỏ. Lâm Quyên vốn đang mệt không muốn ăn, nghe vậy liền hé mắt:
"Con mang gì tới thế?"
"Cha mẹ nếm thử đi, con tự sáng tạo ra bánh trứng nướng này."
"Con tự làm á?"
Đường Chấn Hoa có chút không tin. Ông ta đã thức trắng cả đêm nên đang đói, lập tức cầm một cái lên cắn thử. Vừa mới ăn một miếng, mắt đã sáng rực.
Bánh từ nhà mang tới, hơi nước trong cặp lồng khiến vỏ không còn giòn nữa, nhưng vẫn nóng hổi. Vỏ bánh mềm quyện cùng trứng, ăn vào êm dịu, lại càng hợp cho người bệnh đang kén ăn.
Lâm Quyên vốn còn cảm giác tức ngực, chẳng muốn ăn nhưng mùi thơm quá nồng, lại là con gái tự tay làm, bà ta miễn cưỡng ngồi dậy nếm một miếng.
Ban đầu chỉ định ăn lấy lệ để khích lệ con, ai ngờ vừa cắn đã thấy vị mặn xen ngọt, kèm vị thanh của rau và mùi thơm của thịt nguội khiến bà ta không kìm được mà cắn thêm một miếng nữa.
Thế là Lâm Quyên ăn mất nửa cái!
Đường An Nhan vừa mừng vừa ngạc nhiên. Cô lau miệng cho mẹ, ngẩng lên thì thấy cha đang nhìn chằm chằm nửa cái bánh còn trong tay.
Cô cười: "Cha, mẹ còn dư nửa cái. Cha ăn đi, đừng để phí."
"Ừ, được."
Đường Chấn Hoa nhận lấy, chỉ vài miếng là sạch, rồi tấm tắc: "Ngon quá!"
"An Nhan lén luyện, giờ tay nghề còn hơn cả mẹ con rồi."
Lâm Quyên giơ tay vuốt ve má con gái, Đường An Nhan ngoan ngoãn dụi vào tay mẹ, cả nhà ấm áp yên bình. Cả ba đang quây quần trò chuyện thì bất chợt nghe giọng từ giường bệnh bên cạnh ló ra:
"Chị ơi, nhà mình ăn gì mà thơm thế?"
Lâm Quyên mỉm cười ngượng ngùng, trong e thẹn lại xen chút tự hào: "Bữa sáng này là con gái tôi tự tay làm, gọi là bánh trứng nướng."
Người nằm giường bên mắt nhìn hau háu, đợi Đường Chấn Hoa nghiêng người, thấy cặp lồng trống trơn thì chỉ còn biết chép miệng nuốt nước bọt:
"Chị à, anh à, hai người thật có phúc, con gái vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo lại nấu ăn giỏi như thế. Mùi thơm này khiến tôi đang ngủ cũng mơ thấy ăn tiệc Mãn Hán, vừa mở mắt nước dãi đã ướt cả gối... Thì ra là nhà anh chị đang ăn sáng."
Câu nói ấy khiến cả nhà Đường An Nhan bật cười.
Đường Chấn Hoa cũng bỗng dưng nói nhiều hơn: "Đúng vậy, con gái tôi từ nhỏ đã giúp mẹ nấu cơm, ngoan ngoãn hiểu chuyện, giờ tay nghề còn giỏi hơn cả mẹ nó."
Người giường bên hít hà mùi thơm còn sót lại, nuốt nước bọt: "Cô bé à, mau nhân lúc quốc gia đang khuyến khích kinh tế cá thể mà mở quán đi, tôi nhất định dẫn cả nhà tới ủng hộ!"