Chương 10

Thập Niên 80: Làm Cơm Hộp Đoàn Phim Gây Bão Mạng

Thiên Túy QZ 09-12-2025 13:15:15

Đường An Nhan lấy giấy ra ghi chép từng con số, rồi ghé cửa hàng kẹo mua một que kẹo mút hết một hào, nhét vào túi. Ra khỏi trung tâm, cô rẽ sang con phố bên cạnh. Nơi này được gọi là "phố quán ăn", hai bên san sát quán nhỏ. Nào là phở, bún, bánh bao, cơm canh đủ cả. Đúng lúc mười giờ sáng, quán ăn vừa mở cửa, bên trong hãy còn vắng khách. Đường An Nhan tinh mắt, đi đi lại lại mấy vòng để ý giá niêm yết dán trên tường. Món chay dao động từ 4 hào đến 1 đồng một đĩa, món mặn thì từ 1 đồng đến 1 đồng 8. Đi nhiều cũng mỏi, cô ngồi xuống phiến đá bên đường nghỉ chân. Nếu nói làm ăn thì Đường An Nhan dĩ nhiên phải chọn ẩm thực – lĩnh vực cô rành nhất, vốn khởi điểm thấp, lợi nhuận cao, dễ xoay vòng vốn, sau này mới tính chuyện khác. Nhưng sau một vòng ghi chép giá cả, cô lại thấy khó. Kiếp trước cô nhờ mạng xã hội mà phát tài, đăng video ẩm thực để có vốn ban đầu. Còn bây giờ chỉ có thể dựa vào cửa hàng thực tế. Mà mở quán thì phải thuê mặt bằng, phải thuê người, còn cần giấy phép kinh doanh cá thể. Khó khăn lớn nhất hiện tại – cô hoàn toàn không có vốn. Nhưng nếu nấu sẵn ở nhà, rồi mang đồ ăn đi bày hàng bán dạo... Hiện giờ quán ăn đầy đường, khách khứa bị phân tán, muốn tạo dựng được danh tiếng ban đầu thì sẽ phải tốn rất nhiều công sức. Nếu có thể tập trung làm đồ ăn, rồi lại tập trung bán cho một nhóm người nhất định, mọi người cùng tụ lại, bán hết thì dọn đi ngay... Như vậy sẽ tiết kiệm được không ít thời gian. Đường An Nhan gãi đầu. Nghĩ thì hay, nhưng chuyện này chỉ có căng tin trường học mới làm được. Mà căng tin thì khỏi mơ, thời buổi này bất kể là trường học hay nhà máy, căng tin đều do nhà nước quản lý, đầu bếp cũng là công nhân biên chế chính thức. Tay trắng lập nghiệp, biến kỹ năng thành tiền. Làm sao vừa nhanh vừa đỡ tốn sức, quả thật là một bài toán khó! Đột nhiên, trong đầu Đường An Nhan lóe sáng! Cô nghĩ ra rồi! Có một nơi! Người đông, tập trung, nhu cầu lớn, lựa chọn không nhiều, hiện tại áp lực cạnh tranh lại nhỏ, bán xong có thể rút ngay, tuyệt đối không lãng phí thời gian! Đó chính là: Bán cơm hộp cho đoàn phim. Đường An Nhan lao thẳng về phía bến xe. Nhà cô ở vùng ven thành phố, đi xe chưa đầy nửa tiếng là có thể tới ngoại ô. Nơi đó có một vùng đất rộng lớn không thích hợp trồng trọt nhưng lại có núi non hồ nước, phong cảnh hữu tình. Sau khi điện ảnh trong nước bắt đầu chạy theo trào lưu quay phim đã lác đác có vài đoàn phim tới đây dựng cảnh ngoại. Đoàn trước dựng túp lều tranh, đoàn sau chồng thêm tường gạch, rồi lại có đoàn mang thêm bàn ghế... Những năm tám mươi, người làm nghề điện ảnh chỉ có từng ấy, ai cũng quen mặt. Nhờ đồng lòng mà dần dần ở vùng ngoại ô này hình thành được vài nhà xưởng coi như tạm ổn, nơi này cũng vì thế trở thành điểm quay phim ngoại cảnh nổi tiếng. Về sau, trải qua mấy chục năm phát triển, đến thời của Đường An Nhan, nơi đây đã mở rộng hàng vạn mẫu - trở thành Đông Hoa Ảnh Thành, danh chấn trong ngoài nước. Đường An Nhan xuống xe ở trạm cuối ngoại ô, men theo con đường nhỏ đi chừng không lâu liền thấy trong thung lũng có một đám đông đen nghịt. Nhìn quy mô ít nhất cũng có cả trăm người, tính ở thời điểm này thì đã là một đoàn phim lớn. Đạo diễn dẫn các diễn viên chính quay trong xưởng, nhân viên làm việc theo phần của mình, còn không ít vai quần chúng và võ hành ngồi co cụm ở góc... hoặc tán gẫu, hoặc lim dim chợp mắt. Lúc ấy, ngành điện ảnh còn lạc hậu, quay bằng máy quay phim dùng phim nhựa, vừa nặng vừa cồng kềnh. Nhiều máy móc chất trong thùng gỗ xếp đầy ngoài sân, còn có xe đường ray, cần cẩu quay phim, trang phục, đạo cụ... đủ loại. Trong thôn chỉ có một đoàn bám trụ, đồ đạc bày lung tung. Đường An Nhan len lỏi giữa những đống thùng gỗ, lặng lẽ tìm một góc ngồi xuống bên nhóm quần chúng, hỗn loạn như vậy không ai để ý đến cô. Phía bếp ăn của đoàn phim. Một thanh niên ngoài hai mươi tuổi bận rộn đến nỗi xoay như chong chóng. Anh ta mặt mày cau có, đổ cả đống bắp cải và đậu phụ thái vụn vào nồi rồi lại vác ba chậu gạo lớn đổ sang nồi khác, hất thêm nửa nồi nước, đậy nắp kín. Anh ta chẳng rảnh quan tâm nước nhiều hay ít, còn nói gì đến hỏa hầu. Đùa chứ, lửa dĩ nhiên phải vặn to hết cỡ, mau mau nấu chín cho xong.