Chương 38

Thập Niên 80: Làm Cơm Hộp Đoàn Phim Gây Bão Mạng

Thiên Túy QZ 09-12-2025 13:15:13

Miếng sườn vừa chạm vào môi, Đường Minh Huy đã vội vàng bỏ ra, miệng không ngừng "phù phù" thổi khí. Thổi cho nguội bớt một chút, cậu ta nhịn không nổi liền cắn xuống. Trong lớp sốt sánh đặc ấy, vị ngọt và vị chua quấn lấy nhau, nước miếng vốn đã ào ào tuôn ra giờ càng bị kích thích chảy dữ dội hơn. Vừa bị nóng đến mức phải hít hà, Đường Minh Huy vừa hút ngược lại nước miếng và sốt, ăn một miếng sườn mà bận rộn hết cả tay chân. Cuối cùng cũng hút bớt lớp sốt nóng bỏng bên ngoài, cậu ta vội cắn thêm một cái. Không ngờ vang lên một tiếng "rắc" nhẹ nhàng, lớp vỏ ngoài giòn thơm nức mũi lập tức để lộ phần thịt sườn bên trong mềm nhừ, mọng nước. Miếng sườn đã được ninh tới mức chỉ cần hàm răng cắn khẽ, lập tức tách rời xương, một khối thịt đầy đặn chen chúc trong miệng, nước thịt cùng với sốt chua ngọt đồng loạt bùng nổ. Đường Minh Huy vừa nhai mấy cái đã thấy dạ dày thúc giục nuốt xuống, nhưng đầu lưỡi và răng thì còn tiếc nuối chưa chịu buông tha. "Ngon quá, ngon quá!" Cậu ta gật đầu lia lịa, thể hiện sự yêu thích tột độ với món sườn chua ngọt. Nhìn dáng vẻ ấy, mọi người cũng đủ hiểu món này ngon đến mức nào. Phải biết rằng Đường Minh Huy vốn được nuông chiều từ nhỏ, ở nhà có gì ngon đều để cậu ta ăn, bình thường gặp sườn cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Thế mà giờ lại hớn hở đến vậy, chắc chắn món này đã đạt tới hàng siêu cấp mỹ vị! Trên bàn, đĩa sườn tỏa ra mùi thơm nồng nàn. Còn trong bếp, Đường An Nhan đã bắt đầu xào món thứ hai - địa tam tiên, mùi mặn mà quyện thêm hương tươi mới tràn ngập khắp nơi. Người nhà đứng trước cửa bếp bị hai tầng hương thơm liên tiếp đánh úp, ai nấy nước miếng chảy ròng ròng. Bà nội hít mũi một cái, lên tiếng: "Trạch Vũ, Tiểu Huy, hai đứa vào ăn trước đi. Chúng ta cũng đừng đứng đây nữa, ra bàn ngồi nào." Trong lòng Đường Trạch Vũ mừng khấp khởi. Dù ngoài miệng lúc nào cũng khoe mình đã mười tám, tự nhận đàn ông rồi nhưng giờ đây cậu ta lại ước chi mình vẫn là trẻ con. Làm trẻ con thì mới có đặc quyền được nếm món sườn đầu tiên chứ! Đường Chấn Hưng lập tức hùa theo, hô to: "Đi nào, đi nào... Chúng ta ngồi xuống trước để An Nhan lo trong bếp. Cha, hôm nay con mời cha làm vài chén nhé!" [Hả? Thật là vô lý!] Đường An Nhan đang xào rau, giữa lúc động tác đảo chảo uyển chuyển liền bật cười khẩy. Đầu bếp đã bận rộn cả buổi sáng, món ăn còn chưa nấu xong, mà bọn họ đã sốt ruột muốn ăn trước rồi. Cho dù đây là sự khẳng định tay nghề của cô nhưng cũng quá coi thường người khác! Cô nghiêng đầu, cười nói: "Ơ? Chẳng phải ông nội từng dạy, gia phong nhà ta là phải đợi đủ người mới được ăn cơm sao? Ai mà vô lễ thì phải quỳ phạt đấy." Hồi trước, Đường An Nhan từng theo mẹ gửi hàng cho quán ăn, bận nguyên ngày chưa được miếng cơm nào, đói đến mức suýt ngất, len lén ăn nửa cái bánh bao trong bếp. Vừa lúc ấy bị ông nội bắt gặp, kết quả là bị phạt quỳ ngoài sân bốn tiếng liền, đến khi hai chân mềm nhũn. [Bây giờ bọn họ lại muốn ăn trước? Nằm mơ đi! Một kẻ cũng đừng hòng, tất cả đều phải đứng yên đợi đủ người!] Ông nội gượng cười, lời từng nói ra chẳng thể chối, giờ phủ nhận khác nào tự vả vào mặt nên đành nuốt nước miếng, cất giọng lúng túng: "À... Đúng, đúng, phải thế!" Cả nhà chỉnh tề, miệng đầy nước bọt, đứng chờ ngay cửa bếp như đang xem tiết mục nấu ăn trình diễn. Nhà dì Tôn bên cạnh đang ăn cơm, bỗng ngửi thấy hương vị lạ len vào phòng. Chua chua ngọt ngọt, đậm đà mà kéo dài. Cẩn thận nhận ra, đó chính là mùi sườn xào chua ngọt! Một lúc sau lại có mùi khác, mặn xen lẫn tươi ngọt... Ồ, đó là địa tam tiên! Chưa lâu lại có thêm một làn hương nữa, giống như đang chiên rán gì đó... Rõ ràng đã ăn cơm rồi, thế mà bụng cả nhà vẫn réo ầm ầm. [Ăn thế nào mà càng ăn càng đói cơ chứ?] Dì Tôn dứt khoát bỏ đũa, đi ra ngoài xem. Vừa bước vào sân, qua mấy lỗ hổng trên tường đã thấy cả nhà lão Trần bên kia cũng thế, ngửa mặt hít lấy hít để hương thơm trong không khí. Không chỉ hai nhà bọn họ, ngay cả đầu hẻm cũng có người nhòm ngó, hóng hớt. Người Trung Quốc quả thật có niềm say mê và nghiên cứu sâu với chuyện ăn uống, giờ đây thể hiện rõ mồn một – chẳng ai cưỡng nổi sức hút của mùi thơm này. "Thơm quá đi mất, ngửi mùi thôi tôi đã phải chạy ra rồi." "Tôi cũng thế, nước miếng chảy ròng ròng, không sao nuốt xuống nổi!"