Ông ta vốn tự tin mình rất giỏi nhìn người, mà nhà máy cơ khí này đang cần đúng kiểu nhân tài như vậy! Đứa bé này chỉ cần rèn luyện thêm, tất sẽ thành đại khí.
Quý Quảng Ngôn hỏi: "Cháu thi đợt đầu kỳ tuyển công nhân phải không? Đã vào biên chế chưa?"
Trong khoảnh khắc, trái tim vừa được thả lỏng của Đường Chấn Hưng cùng người nhà lại treo ngược lên.
[Con bé chết tiệt này, thật biết cách lấy lòng, vài ba câu đã khiến bí thư chú ý, đáng ghét!]
"Bí thư, là thế này... Cháu và em họ Đường Trạch Vũ cùng dự thi, phòng nhân sự nói chỉ có thể chọn một người. Trước khi chú đến, cả nhà đang cãi nhau vì chuyện đó."
Có gì khó đâu, nếu Bí thư muốn thêm một suất, chỉ cần một câu nói. Nhưng vừa rồi Đường Chấn Hưng lại khơi ra vấn đề tác phong... Quý Quảng Ngôn vừa cau mày thì nghe Đường An Nhan chủ động lên tiếng:
"Chú hai hiểu lầm cháu tối nào cũng lang thang ngoài đường. Thực ra là cháu đi bán cơm hộp cho đoàn phim ở ngoại ô. Mùa đông ngày ngắn, sáu bảy giờ tối đã tối om."
Mọi người đồng loạt kêu lên: "Bán cơm hộp sao?"
"Đúng vậy." Đường An Nhan mỉm cười.
"Cháu đã quyết định nhường suất vào xưởng cho Trạch Vũ. Thứ nhất, nhà máy cơ khí cần đàn ông nhiều hơn. Thứ hai, cháu là chị thì cũng nên nghĩ cho tương lai em trai. Hơn nữa thành tích cháu vốn tốt hơn, đường đi sẽ rộng hơn. Thứ ba, nhà nước kêu gọi phát triển kinh tế, phồn vinh thị trường, cháu cũng nên hưởng ứng mà góp một phần sức lực."
"Con... con định bỏ không vào xưởng?" Đường Chấn Hưng và ông nội đều ngẩn ra, lắp bắp không nói nổi.
Sớm biết thế này, bọn họ việc gì phải khổ công gây sức ép với cô?
Giống như một loạt quyền đánh vào bông, chỉ thấy tức giận bất lực lan khắp ngực.
Quý Quảng Ngôn đảo mắt nhìn qua nét mặt từng người, khẽ cười.
[Vừa vào cửa, Đường Chấn Hưng đã nịnh nọt, sau đó lập tức mách tội, ông ta vì một suất mà chẳng tiếc bôi nhọ danh dự cháu gái. Hạng người này quá xảo trá, mồm mép mà chẳng làm được việc... ]
[Ngược lại, Đường An Nhan biết nhìn đại cục, suy nghĩ chu toàn, lại giữ được thể diện. So ra, bụng dạ ai lớn ai nhỏ, chỉ liếc là rõ. Hơn nữa cô bé chỉ vài câu đã mạch lạc nói rõ sự tình, từng tầng lớp đều cân nhắc, ở tuổi này thật hiếm có... ]
[Đúng là đáng tiếc một mầm cán bộ tốt thế này... ]
"An Nhan, nếu cháu muốn vào xưởng, chú có thể cho phòng nhân sự tăng thêm một suất."
Nghe vậy, Đường Chấn Hoa và Lâm Quyên vui mừng khôn xiết.
Đường Chấn Hưng bọn họ thì mặt mày sa sầm.
Nhưng Đường An Nhan lại dứt khoát từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Bí thư, nhưng như thế sẽ khiến công nhân bàn tán chú vì cháu mà mở cửa sau. Cháu không muốn liên lụy chú. Cháu đã quyết định làm cá thể, mấy hôm nay sớm đi tối về cũng đang tìm đường."
Thật là một tầm nhìn rộng lớn!
Quý Quảng Ngôn càng thêm yêu tiếc nhân tài này!
Lúc này bà nội lại nói: "Nó miệng nói nhường cho Trạch Vũ, lỡ quay ngoắt nuốt lời thì sao?"
Lần này còn chưa kịp để Đường An Nhan biện hộ, Quý Quảng Ngôn đã thốt ra: "Đứa nhỏ có tấm lòng rộng mở thế, sao lại là người lật lọng được?"
Bí thư vốn luôn ôn hòa, hiếm khi trực tiếp đưa ra ý kiến. Vậy mà lần này, ông ta lại thẳng thừng đứng về phía Đường An Nhan!
Điều này khiến Đường Chấn Hưng bọn họ sững sờ, ngay cả bà nội cũng rụt cổ, mấp máy môi không dám hó hé, chỉ còn biết oán hận trừng mắt nhìn An Nhan.
Nhưng Đường An Nhan lại mỉm cười: "Bà nội nói đúng!"
Cô rút từ túi ra hai tờ giấy.
"Tờ thứ nhất là bản cam kết tự nguyện từ bỏ, cháu đã ký tên điểm chỉ."
"Tờ thứ hai là bản thỏa thuận. Hôm nay trước mặt Bí thư, chúng ta ký vào đây, đã ký thì không đổi, ai cũng không được nuốt lời."
Ông nội mừng rỡ: "Ký, ký ngay!"
Nói xong liền cầm bút, chẳng thèm xem, ký luôn. Đường Chấn Hưng cũng vội vàng theo sau. Ký xong, cuối cùng bọn họ mới thở phào, hòn đá đè nặng trong lòng cũng buông xuống, ai nấy đều cười hớn hở.
Đường An Nhan nhoẻn miệng cười tươi: "Vậy ông nội với chú hai nhớ trong bảy ngày phải ra ngân hàng lấy tiền về cho con đấy!"
Cả nhà sững người: "Lấy tiền? Tiền gì cơ?"
Đường An Nhan dời tờ cam kết phía trên, để lộ tờ thứ hai dày đặc chữ nghĩa. Vừa rồi ông nội và Đường Chấn Hưng vội vàng ký, nào có ngờ còn bao điều khoản khác! Hóa ra bị con bé này gài bẫy rồi!
Đường An Nhan bắt đầu đọc: "Cha con đi làm đến nay, tháng nào cũng nộp đều đặn mười đồng cho ông nội, cộng lại là 2640 đồng."