Đường An Nhan ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn vào hộp giữ nhiệt còn nguyên hai mươi phần cơm chưa bán hết. Có lẽ tối nay là thất bại lớn trong sự nghiệp bán cơm hộp của cô. Quả nhiên, làm ăn mà không khảo sát thị trường, không có kế hoạch thì cho dù là việc nhỏ như hạt vừng cũng dễ xảy ra sai lầm.
Dù đã quen xử lý những dự án lớn, cô cũng không thể coi thường buôn bán nhỏ lẻ. Lần này đúng là chủ quan quá, sau này phải tìm hiểu kỹ sở thích của khách hàng mới được. Đường An Nhan buộc chặt dây hộp giữ nhiệt, leo lên xe đạp chuẩn bị về nhà.
Mới đạp được hơn chục mét, từ xa đã nghe tiếng hô huyên náo: "Đồng chí! Đồng chí!"
Cô vốn không thuộc về thời đại này, mới xuyên đến cũng chưa lâu nên với cách gọi ấy vẫn còn chưa quen. Đường An Nhan chẳng buồn quay đầu, cứ tiếp tục đạp.
"Đồng chí! Đồng... Đường An Nhan!"
"Hả?"
Đường An Nhan quay đầu lại, chỉ thấy một đám đông như quân hùng mãnh liệt đang ào ào đuổi theo.
"Gọi... gọi cô mà sao không chịu dừng... chạy bở hơi tai rồi... còn cơm không... bán tôi một hộp..."
"Ôi giời ơi, đuổi xa thế... thở muốn đứt hơi rồi... tôi cũng muốn mua!"
"Thêm tôi nữa!"...
Đường An Nhan mơ hồ khó hiểu.
Dù đã dừng xe, cô vẫn chưa kịp xuống.
Chiếc xe đạp này là loại Phượng Hoàng khung to, Đường An Nhan tuy chân dài nhưng so với đàn ông thì vẫn có chút chênh lệch, mỗi lần lên xuống đều hơi khó.
Cô vừa đáp "còn", định xuống lấy cơm thì thấy mấy diễn viên quần chúng chạy tới đã tự mở hộp giữ nhiệt lấy ra một phần cơm, bỏ tám hào vào trong rồi đi luôn.
Những người phía sau cũng làm y hệt.
Lấy cơm, bỏ tiền, tiền lẻ thì tự mình tìm.
Đường An Nhan thậm chí chưa kịp xuống xe, hai mươi hộp cơm còn lại đã bị mua sạch, thay vào đó là một hộp đầy tiền mặt.
Người cuối cùng thậm chí còn chu đáo giúp cô đóng nắp hộp giữ nhiệt lại, buộc chặt dây cho chắc. Đợi đến khi đám đông tản đi hết, Đường An Nhan mới hoàn hồn lại.
[Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Cảm giác bản thân vừa biến thành một chiếc... máy bán hàng tự động... ]
Hàng mi dài khẽ run, cô nhún vai vô tội, rồi đạp xe về nhà.
Lúc này Diệp Hồng Viễn từ trong bếp lò dò bước ra, chuẩn bị tận hưởng những lời khen ngợi và tán dương. Anh ta đưa cho Cường Tử và Tiểu Từ mỗi người một hộp cơm – đó là phần sườn "đặc biệt" anh ta để dành cho hai "công thần".
Hai người liếc nhau, liên tiếp cười gượng. Vừa rồi bọn họ đã thấy cảnh người khác ăn sườn khổ sở đến mức nào. Món sườn kia nấu tệ đến mức không nỡ nhìn, ai mà muốn ăn nữa.
Diệp Hồng Viễn vênh váo: "Thế nào? Tối nay chắc mọi người phải tán thưởng tay nghề của tôi lắm nhỉ?"
"..."
Một khoảng lặng.
Trong không gian chỉ còn văng vẳng vài tiếng "xì xụp, xì xụp" và "chóp chép" đầy thỏa mãn.
Diệp Hồng Viễn tràn đầy tự tin đứng giữa đám đông.
[Khoan đã... Rõ ràng mình vừa nấu sườn, sao tất cả mọi người lại đang ăn đậu phụ?]
Diệp Hồng Viễn tức điên, gào lên: "Không phải tôi đã nấu sườn rồi sao?"
Đám quần chúng chỉ hờ hững liếc mắt, lười biếng chẳng buồn đáp. Có người đang ăn đậu phụ Ma Bà, ngẩng mắt nhìn hắn một cái:
"Anh tự ăn thử đi, sườn nấu còn chẳng ngon bằng đậu phụ. Anh nên tự xem lại mình trước đã."
"Thế lúc tôi nấu cải thảo đậu phụ, các người đâu có nói vậy!"
"Đậu phụ cũng có đậu phụ khác nhau, anh thử món người ta làm đi đã!"
"Tôi không thèm nếm!"
Thấy ngay cả mấy người vốn thân thiết nhất cũng "phản bội", đứng về phía Đường An Nhan chê bai món sườn của anh ta, Diệp Hồng Viễn tức đến giận sôi máu.
[Được lắm! Chờ đó, mai trưa nhất định sẽ cho cái con nhỏ bán cơm hộp kia đẹp mặt!]
Đường An Nhan đặc biệt chuẩn bị một quyển sổ kế toán, cẩn thận ghi lại thu chi hằng ngày. Đếm xong số tiền bán cơm hộp tối nay, cô viết thêm con số cuối cùng vào sổ rồi gom từng xấp tiền mặt buộc lại, cất vào hộp sắt, khóa trong ngăn kéo.
Ngày mai, Lâm Quyên sẽ xuất viện.
Đường An Nhan định nghỉ bán một ngày để cùng em trai ra viện đón cha mẹ về. Cô mơ hồ đoán được khi Lâm Quyên và Đường Chấn Hoa trở về, trong nhà thể nào cũng bùng nổ một trận "đại chiến thế kỷ". Khóe môi cô cong lên, lướt qua một nét cười mơ hồ. Cô còn thấy... có chút mong chờ nữa là khác.
Sáng hôm sau, Đường An Nhan sang nhà ông bà nội đón Đường Minh Huy, định đưa em trai đi bệnh viện cùng mình. Vừa bước qua cổng, cô thấy Đường Minh Huy đang ngồi ăn sáng.