Chương 5

Thập Niên 80: Làm Cơm Hộp Đoàn Phim Gây Bão Mạng

Thiên Túy QZ 09-12-2025 13:15:16

Đường An Nhan đang cầm chiếc cặp lồng nhôm trống mang từ bệnh viện về. Cô mở ra, thẳng tay xúc đầy hai hộp bột mì, sau đó mở khăn vải, bỏ trứng vào. Thấy con bé ngang nhiên hốt lương thực từ nhà mình, ông bà nội lập tức nổi cáu! Đây là đồ họ vừa mới mua chiều nay để nấu cho cậu con trai cưng, nào đến lượt con bé tới lấy! Nhưng hai ông bà chân tay đã chậm chạp, vừa bực vừa gấp mà chẳng đuổi kịp. Lúc đó, Đường Minh Huy đang ngồi chơi đất trong sân, ông nội vội gọi: "Con ngoan, chị con đang làm chuyện xấu kìa, mau vào lôi nó ra!" Cậu bé bảy tuổi này sống với ông bà nhiều, nghe chuyện xấu về mẹ và chị cũng nhiều, nên chẳng ưa gì hai người. Cậu ta lập tức đứng lên, phủi đất trên tay, chạy thẳng vào bếp. "Chị! Cút ra!" Đường Minh Huy học y nguyên giọng bà nội, quát ầm lên với chị. Đường An Nhan đang bỏ trứng vào khăn chỉ liếc cậu ta một cái, cau mày, nhưng tay vẫn không ngừng. "Không nghe em nói hả?" Thằng bé hét to đến chói tai, vừa lao tới định lấy bàn tay lấm lem đất đẩy chị: "Cút, cút mau!" Ngay trước khi bàn tay bẩn chạm vào áo, một bàn tay thon dài lập tức túm lấy và véo mạnh vào tai thằng bé. "Đau! Đau!" Đường Minh Huy lập tức giơ tay định đánh lại chị. Nhưng chỉ một câu của Đường An Nhan đã khiến cậu ta đứng khựng. Cô hạ giọng: "Muốn ăn kẹo mút không? Loại mới ở bách hóa đấy." "Cái gì? Kẹo mút? Lại còn ở bách hóa mới về!" Mấy hôm nay ở trung tâm thành phố vừa khai trương cửa hàng bách hóa, nghe bọn bạn bảo bên trong có đủ thứ mới lạ. Nhà lại bận chuyện, chưa ai rảnh dẫn cậu đi. Cậu vẫn đang mong từng ngày. Kẹo mút thì đắt hơn kẹo thường, tiệm tạp hóa gần nhà hiếm khi nhập, có là cũng bán hết ngay. Đường Minh Huy tất nhiên là thích mê. Cậu lập tức gật đầu lia lịa. "Nhóc con, em đuổi hai ông bà ra ngoài, mai chị mua kẹo mút cho." Đường Minh Huy nhe răng cười, lộ ra hai chiếc răng sún, phản bội mà chẳng hề do dự, khí chất "trẻ con phá làng phá xóm" bộc phát hết mức: "Ông nội, bà nội! Hai người mau ra ngoài cho con!" Một thằng bé bảy tuổi cũng không còn yếu sức, huống hồ khi ra tay chẳng biết nhẹ nhàng, nó lao tới đẩy một cái khiến bà nội loạng choạng suýt ngã. Nhưng đó lại là con trai cưng của mình, đánh mắng thì không nỡ, bà nội chỉ đành dịu giọng dỗ dành: "Bảo bối ngoan, chị con đang phát điên kìa, để ông bà đi trị nó." "Không được!" Đường Minh Huy chống tay lên hông như gà con xù lông, ai lại gần là cậu ta xông vào đánh. Bên ngoài còn đang ầm ĩ thì Đường An Nhan đã thu dọn xong, bước ra cửa. "Cảm ơn ông bà nhé, thật hào phóng quá, bảo con cứ tự lấy nên con cũng chỉ lấy hai mươi quả trứng với hai cân bột thôi. Con còn nghĩ cho ông bà phải ăn nữa nên chừa lại, coi như làm tròn hiếu đạo của con gái." "Mày... mày!" Ông bà nội tức điên, vừa mắng vừa lao tới định giật lại. Nhưng Đường An Nhan đã chạy trước, Đường Minh Huy bám sát phía sau, hai chị em thoắt cái đã về tới nhà mình, đóng sập cửa, còn chọc lưỡi qua cửa sổ trêu ngươi. "Đúng là nuôi chị em mày phí cơm, đồ vô ơn! Còn dám bắt nạt cả ông bà!" Khu nhà này toàn là nhà máy cơ khí xây cho công nhân và gia đình ở. Nửa đêm tuyết rơi mà nhà họ gây chuyện ầm ĩ, thế là mọi người xung quanh đều lục tục ra hóng. Trời rét cắt da nhưng chẳng ai ngăn nổi máu tám chuyện, ai cũng ghé mắt qua khe tường, khe cửa bàn tán rôm rả. "Lại cãi nhau rồi, ha ha, nhà họ đúng là chẳng khi nào yên." "Con bé An Nhan này mấy hôm nay như biến thành người khác, trước thì im lặng chịu thiệt, giờ cuối cùng cũng biết phản kháng rồi!" "Chậc, nhà Đường Chấn Hoa ai cũng hiền nhưng thỏ bị ép cũng sẽ cắn. Ai lại thiên vị đến thế chứ!" Những lời bàn tán bên ngoài chẳng hề kiêng nể ông bà nội, lọt hết vào tai khiến họ tức nghiến răng, nhưng cũng không dám lên tiếng. Vì sau khi xác định suất vào nhà máy, còn phải trải qua bước trò chuyện, đánh giá từ phía quần chúng, họ sợ ảnh hưởng tới con trai. Cuối cùng, hai ông bà chỉ biết chửi thầm vài câu, rồi lầm lũi quay về nhà mình. Sáng sớm, Đường An Nhan đã dậy vào bếp. Trong thời buổi vật tư khan hiếm này, điều khiến cô mừng nhất là bếp nhà mình tách biệt riêng.