Chương 11

Thập Niên 80: Làm Cơm Hộp Đoàn Phim Gây Bão Mạng

Thiên Túy QZ 09-12-2025 13:15:15

Ngoài kia có tới một trăm mười hai cái miệng đang chờ ăn cơm! Thanh niên ấy là hậu cần kiêm đầu bếp tạm thời của đoàn, tên gọi Diệp Hồng Viễn. Đoàn phim bọn họ đang quay "Kỵ Binh Băng Hà", đạo diễn Tiêu Nghị vốn xuất thân văn công đoàn - con nhà trong khu tập thể văn nghệ - trước đây nhờ thời thế mà quay được hai bộ phim nghệ thuật có chút danh tiếng. Lần này anh ta thách thức quay phim chiến tranh, còn chọn ngay mùa đông giá rét này để ra ngoại cảnh. Nói tới là Diệp Hồng Viễn lại bực mình. Cha mẹ anh ta vốn cũng là lãnh đạo trong văn công đoàn. Suất biên chế thời nay khó kiếm, cha mẹ mới tạm bợ sắp xếp cho anh ta tới chỗ Tiêu Nghị làm một chân hậu cần nhàn rỗi. [Nhàn rỗi cái quái gì chứ!] Tiêu Nghị điển hình là văn nhân lý tưởng chủ nghĩa, mải mê theo đuổi nghệ thuật. Đạo diễn và diễn viên chính có riêng đầu bếp nấu cơm, còn những người khác thì do Diệp Hồng Viễn phụ trách. Chờ tới khi sông đóng băng mới vội vã khai máy. Nhưng trời lạnh, chỗ lại hẻo lánh, quanh đây chẳng có thôn nào. Diệp Hồng Viễn chưa kịp thuê đầu bếp, đành phải tự mình xắn tay nấu. Anh ta căn bản chẳng biết nấu nướng, chỉ là quăng bừa nguyên liệu vào nồi, miễn sao nhét được vào bụng. Số lượng cũng không kiểm soát nổi, thường xuyên khiến không ít người chẳng có cơm ăn. Anh ta mở nắp nồi, hơi nước phả ra nghi ngút. Nhìn kỹ bên trong, cơm lần này nước cho nhiều quá, sền sệt, vừa nhìn đã thấy khó nuốt. Nhưng hết cách, từ nhỏ đến lớn anh ta toàn ăn ở căng tin đơn vị của cha mẹ, nào biết nấu cơm là gì. Diệp Hồng Viễn vác nồi bưng ra, bên ngoài đã xếp hàng dài chờ cơm. Trong hộp xốp dùng một lần, xúc nửa phần cơm, thêm một muôi bắp cải hầm đậu phụ, kèm đôi đũa. Anh ta cứ thế máy móc múc cơm, cánh tay mỏi nhừ. "Cơm này ngày nào cũng hoặc khê, hoặc nhão... Chẳng bao giờ nấu tử tế được." "Đậu phụ sao thái vụn thế này, ăn kiểu gì?" "Sao trong bắp cải còn có cả cục đất thế này?" Diệp Hồng Viễn trừng mắt: "Thích thì ăn, không thích thì thôi!" Diễn viên lĩnh cơm xong, tản ra ngồi chồm hổm đâu đó mà ăn. Người đông đúc di chuyển, rất nhanh đã có người phát hiện góc kia có một cô gái xinh đẹp ngồi thu lu. Dù không trang điểm, nhưng da trắng nõn nà, gương mặt như hoa đào, ngũ quan tinh xảo, so với mấy nữ minh tinh son phấn lòe loẹt cũng chẳng kém là bao. Vài diễn viên quần chúng lập tức chọn ngồi gần, ít ra có mỹ nhân ở bên, bữa cơm khó nuốt này cũng đỡ ngán hơn hẳn. Một cô gái mở lời bắt chuyện với Đường An Nhan: "Cô sao không đi lãnh cơm?" Một cô gái khác thở dài: "Không lấy thì thôi, cô nhìn xem cái này ăn là cái gì? Cải thảo với đậu phụ mà nấu thành ra cái dạng ghê tởm này, trộn lại chẳng khác nào nước rửa nồi." "Ăn quen là được, cơm hộp đoàn phim đều dở như nhau cả." "Xung quanh không có làng xóm nào, bọn mình cũng chẳng đi đâu được, ngày tháng thế này thật sự..." Rõ ràng đang là giờ cơm trưa nghỉ ngơi, vậy mà cả đoàn phim phủ kín một bầu không khí u oán, ai nấy đều than thở. Đường An Nhan cân nhắc rồi nói: "Nhà tôi vốn làm nghề ẩm thực, tôi cũng đang tính toán mở một quán nhỏ gần đoàn phim này, bán chút đồ ăn..." Cô còn chưa kịp nói hết, mấy diễn viên quần chúng đã vội ùa tới: "Thật sao? Cô định bán cái gì?" "Đừng nói nhiều, xin cô mở quán ăn đi! Bọn tôi chịu không nổi nữa rồi!" "Cô biết nấu những gì? Tôi chỉ muốn ăn cơm nóng hổi thôi!" "..."... Mấy cô gái trẻ nhao nhao góp ý, nào là giá cả, địa điểm, khẩu vị, tất cả đều nói ra tuốt tuột. Điều kiện duy nhất của họ là: Dù Đường An Nhan làm dưới hình thức nào, xin cô hãy để riêng cho họ vài suất, họ sợ tranh không lại đám võ hành trong đoàn. Đường An Nhan mỉm cười đồng ý, ghi nhớ từng yêu cầu. Cô dụi dụi sống mũi bị gió lạnh thổi đỏ ửng, rồi rời khỏi đoàn phim. Cô bắt xe, lần thứ hai đến trung tâm thương mại. Đầu tiên, cô ghé quán mì, bỏ ra hai hào ăn một bát mì chay. Sau đó chen vào đám đông trong trung tâm, mua một trăm chiếc hộp xốp dùng một lần. Nhà vẫn còn khá nhiều trứng gà hôm trước lấy được từ bà nội, Đường An Nhan dùng chỗ tiền còn lại mua thêm cà chua và cà tím. Trong túi vải nền xanh hoa trắng, những quả cà chua và cà tím căng mọng, tròn mập chen chúc với nhau.