Chương 12

Thập Niên 80: Làm Cơm Hộp Đoàn Phim Gây Bão Mạng

Thiên Túy QZ 09-12-2025 13:15:15

Thời tiết lạnh giá, đoàn phim ngày nào cũng phải ở bờ sông quay cảnh, diễn viên ai nấy đều run cầm cập. Một hộp cơm với cà chua xào trứng, thêm cà tím kho đậm đà, ăn cùng cơm nóng hổi, vừa thơm vừa ấm bụng, chắc chắn ngon đến rớt lưỡi! Đường An Nhan vừa nghĩ vừa nhảy chân sáo về nhà. Ngày mai cô sẽ bắt đầu thử đi bán cơm hộp cho đoàn phim. Đợi khi có tiền trong tay, cô sẽ đủ tự tin để nói thẳng kế hoạch với cha mẹ rằng mình không vào nhà máy, mọi người đều vui vẻ. Vừa bước vào trong ngõ, cô đã chạm mặt một người phụ nữ trung niên xách túi vải ra ngoài mua rau. Đường An Nhan lập tức cúi mắt, ngoan ngoãn gọi: "Cháu chào dì Tôn." Cô thật sự không muốn nói nhiều với dì Tôn này. Trong số gia thuộc công nhân của nhà máy, dì Tôn là người nhiều chuyện nhất, cái miệng lỏng lẻo như chun quần, chuyện gì cũng đem rêu rao khắp nơi. Con gái dì ta – Trương Lệ – học cùng lớp với Đường An Nhan, lần nào thi cử cũng không bằng cô, tức đến mức về nhà khóc lóc. Nhưng con trai lớn của dì Tôn lại thi đỗ đại học hai năm trước, cho nên Trương Lệ sau khi tốt nghiệp chẳng ai tranh liền được nhận thẳng vào nhà máy cơ khí, giờ đã đi làm được hai tháng. Dì Tôn vì thế rũ bỏ được bóng mây thành tích lẹt đẹt của con gái, dạo này hễ gặp ai cũng khoe con gái mình giỏi. Đường An Nhan vốn chỉ muốn chào hỏi qua loa rồi đi ngay. "Ê, khoan đã!" Quả nhiên bị dì Tôn níu lại. "An Nhan này, cháu đi đâu về thế?" "Cháu đi mua ít rau ạ." "Ối, mua nhiều cà chua thế này, cháu mua ở đâu vậy? Đỏ au mọng nước, y như cái mặt cháu vậy." Dì Tôn đưa tay nhéo má cô. "An Nhan lớn rồi, càng ngày càng xinh." "Cháu cảm ơn dì." "Haizz, cháu xem con gái dì, nó cũng xinh xắn lắm, vậy mà cứ nhất quyết vào phân xưởng làm việc vất vả." Dì Tôn thở dài liên tục. "Con gái mà ra phân xưởng làm gì cho khổ! Trong xưởng toàn khói bụi, da dẻ nó cũng bị ảnh hưởng." "..." "Cháu thì khác, chẳng cần vào nhà máy chịu khổ. Con gái mà, không tranh được với em trai thì thôi, dì sẽ giới thiệu cho cháu một mối, ngoan ngoãn ở nhà hưởng phúc. Con bé Lệ nhà dì không có cái phúc ấy đâu, sau này mà được làm cán bộ thì... Ôi giời ơi..." Dì ta cười không giấu nổi: "Khổ tâm lắm chứ!" Trong xưởng ai cũng biết nhà họ Đường đang tranh chấp suất vào nhà máy mà đến giờ vẫn chưa có kết quả. Nhưng mọi người đều đoán chắc Đường Chấn Hoa từ trước đến nay luôn nhường nhịn em trai Đường Chấn Hưng, lần này cô gái trong nhà chắc chắn cũng không thể tranh nổi con trai, gần như ai cũng mặc định Đường An Nhan sẽ thua. Dẫu vậy, chuyện rõ ràng ai cũng biết, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không hay. Chỉ riêng dì Tôn lại nói huỵch toẹt ra, tất nhiên khiến người nghe khó chịu. Đường An Nhan ngẩng mắt, trong lòng thầm nghĩ dì Tôn cố ý. "Ối chà, ý dì là thế này, con gái dì tuy học hành kém hơn nhưng lương cao phúc lợi tốt. Chỉ khổ nỗi vất vả quá. Cháu xem, học hành giỏi thì được ích gì? Cùng lớp cháu có đứa đứng thứ ba từ dưới lên, giờ cũng cùng tổ sản xuất với con gái dì đó thôi!" Bà ta nói tới nói lui cũng chỉ có mấy câu ấy, trong giọng điệu không sao che giấu nổi vẻ tự mãn. Khen con mình thì cứ khen, hà tất phải hạ thấp người khác? Nếu là Đường An Nhan trước kia, nhất định sẽ cúi đầu phụ họa, mặc cho dì Tôn lôi người khác ra so sánh giễu cợt. Nhưng hôm nay thì khác. Đường An Nhan nhoẻn miệng cười rực rỡ, đôi mày cong cong: "Dì đừng lo, chuyện này đơn giản thôi, cháu có thể giúp dì giải quyết." "Giải quyết?" Dì Tôn sững người. Bà ta vốn chỉ muốn bóng gió rằng dù Đường An Nhan có học giỏi thế nào thì cũng chẳng bằng con gái mình đã có việc ổn định. [Con bé này định giải quyết cái gì cơ chứ?] "Dì chẳng phải nói Lệ Lệ làm việc vất vả sao? Vừa hay, trưởng phòng nhân sự – khoa trưởng Lưu – chính là sư phụ của cha cháu từ hồi mới vào xưởng, hai mươi năm tình nghĩa. Chuyển công việc chẳng qua cũng chỉ một câu nói của ông ấy thôi. Cháu sẽ bảo với cha một tiếng, dù sao Lệ Lệ cũng là bạn học, cháu cũng không nỡ nhìn cô ấy chịu khổ." Một tràng lời nói của Đường An Nhan nghe vừa chân thành vừa thiện ý, nhưng dì Tôn thì mặt tái mét. Nhà máy cơ khí thuộc ngành công nghiệp nặng, đa phần là đàn ông, nữ công nhân chủ yếu làm các công việc hành chính lặt vặt, số ít lắm mới có cơ hội được vào phân xưởng làm những công đoạn gia công tinh vi.