Khi đặt hộp cuối cùng, Đường An Nhan bỗng nhớ ra gì đó, bèn viết vài chữ vào mảnh giấy nhỏ, dán ngay lên hộp. Sau đó cô cưỡi xe đạp, vòng qua phố bên cạnh một chuyến, rồi thẳng tiến tới phim trường.
Có xe đạp quả nhiên tiện, chẳng mấy chốc cô đã đến nơi. ...
Hôm nay đoàn phim "Kỵ Binh Băng Hà" đang quay cảnh trọng điểm.
Hoắc tướng quân dẫn đội đi do thám bị quân địch phát hiện, mọi người phá vòng vây nhưng khi vượt sông thì trúng mai phục, từng người ngã xuống nước.
Đạo diễn vừa hô "cắt", nam chính đóng Hoắc tướng quân lập tức được đoàn nhân viên quây quanh... Nào chăn, nào nước gừng, họ rối rít đỡ vào lều vì sợ minh tinh gặp trục trặc.
Còn những người diễn quần chúng thì thảm. Mỗi người chỉ được phát một cái khăn, chưa kịp lau khô thì khăn đã ướt sũng, thay đồ xong co ro ngồi một góc run lẩy bẩy.
Mới đầu xuân thôi mà, từ dưới nước lên không có nổi cái lò sưởi, có khi thật sự đông cứng người mất!
Đại Lưu run rẩy ngẩng mắt, nói năng cũng lắp bắp: "Tôi... tôi thấy chịu không nổi nữa... Diệp... Diệp Hồng Viễn có thể... nấu chút nước gừng... cháo nóng cũng được..."
"Ráng chịu thêm chút, chắc sắp phát cơm rồi, ăn tí nóng là ổn thôi."
"Mẹ kiếp, đúng là không coi quần chúng là người!"
"Cậu đâu phải minh tinh, còn muốn gì nữa."
"Tôi đâu đòi gì nhiều, chỉ cần có miếng cơm nóng ăn vào miệng, đừng đưa cái thứ chẳng khác gì nước cám là được."
"Cái cô đồng chí hôm qua đâu? Bao giờ thì đến?"
Họ vừa nói vừa thấy một bóng dáng xe đạp từ xa phóng tới.
Đường An Nhan quấn khăn quàng và đội mũ, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực. Trời lạnh, đuôi mắt cũng ửng đỏ như điểm thêm phấn hồng, nhìn chẳng khác gì minh tinh xuất hiện.
Mấy diễn viên quần chúng vừa thấy cô, họ lập tức phấn khích như fans đuổi thần tượng ngoài phố. Ngay tức khắc hết đau lưng nhức chân, ai nấy vội bật dậy chạy ùa đến.
"Đồng chí An Nhan, cô tới rồi!"
"Hôm nay có món gì thế?"
"Tôi muốn hai suất, nhất định phải hai suất!"
"Nãy chưa thấy bóng mà đã ngửi được mùi thơm rồi!"
Ngư hương nhục ti là món có thịt, Đường An Nhan định giá một đồng hai.
Vừa nghe có món mặn, cả đám người lập tức nổ tung!
Theo đoàn hơn nửa tháng, đừng nói thịt, ngay chút dầu mỡ còn hiếm!
Đột ngột nghe có cơm thịt xào, ai nấy đều hớn hở. Chưa kịp để Đường An Nhan giới thiệu, những bàn tay cầm tiền đã chen lên muốn nhấn chìm cô.
"Đừng vội, đừng vội nào!"
Rõ ràng mang nhiều gấp đôi hôm qua, nhưng lại bán hết còn nhanh hơn. Bốn mươi chín suất cơm sạch bách. Đám đông vừa tản, Đường An Nhan dọn thùng giữ nhiệt, chuẩn bị dắt xe về. Bất ngờ, hai diễn viên mặc giáp tướng quân chạy tới, chắn ngay trước mặt cô.
"Bán cái thứ tào lao gì đây!"
"Tự làm ở nhà rồi đem ra bán, tiêu chuẩn vệ sinh chắc chắn không đạt!"
"Cô ta làm chắc chắn chẳng ngon đâu, mọi người đừng có mua!"
Diệp Hồng Viễn đang bận rộn phát cơm bên cạnh căn bếp nhỏ, vừa làm vừa cố vươn cổ nhìn tình hình trên sườn dốc. Hôm qua anh ta còn đặc biệt chạy đi nhờ đầu bếp chính chỉ cho cách hấp cơm sao cho vừa vặn với cách nấu một nồi cải thảo hầm đậu phụ thật ngon.
Hôm nay đem ra thực hành, tự nếm thử một miếng, đến chính anh ta cũng ngạc nhiên!
Cải đậu phụ anh ta nghiêm túc nấu, quả thực ăn ngon hơn đống rau vụn băm nát trước kia cả trăm lần!
[Cái này còn không khiến đám người trong đoàn bị hắn mê mẩn chết sao!]
Trước khi bưng nồi cơm ra ngoài, Diệp Hồng Viễn đã tưởng tượng ra cảnh mấy diễn viên quần chúng mắt sáng rực, ôm má mà hô vang "đại đầu bếp Diệp!".
Chẳng qua anh ta không thèm để tâm làm mà thôi, một khi anh ta chịu ra tay thì cái loại hộp cơm vớ vẩn bên ngoài, tất cả đều bị quét sạch!
Thế nhưng, cảnh tượng trong tưởng tượng của anh ta lại không xuất hiện. Thậm chí hôm nay, số người xếp hàng còn ít đi một nửa.
Bên này anh ta vắng tanh tiêu điều, mà trên sườn dốc lại đen nghịt một đám người.
Giờ thì đã có không ít người chạy sang giành hộp cơm của Đường An Nhan, giành không được mới quay lại xếp hàng chỗ anh ta.
Trước kia đám người này vừa thấy anh ta là đã hấp tấp sốt ruột, còn bây giờ thì sao, từng người từng người đều tiếc nuối vì không mua được hộp cơm trên dốc kia.
Đường đường là hộp cơm chính quy của đoàn phim, thế mà lại biến thành đồ thay thế!
Diệp Hồng Viễn giận dữ.
Anh ta có thể chê việc này vất vả, có thể oán trách không muốn làm nhưng tuyệt đối không cho phép cái thứ bán bên ngoài kia đến cướp người của anh ta!