Lâm Quyên kéo Đường Chấn Hoa cũng vội vã bước theo.
Ông bà nội dù giận đến mấy cũng không nỡ trách cục cưng Đường Minh Huy. Thế nhưng Đường Minh Huy vừa thấy "chị gái nữ quỷ" đi khỏi liền lon ton chạy theo, chẳng thèm để ý ông bà gọi, nháy mắt đã biến mất ở nhà bên.
Mà lúc này, ngoài cổng sân đã tụ tập không ít người.
Ai nấy đều nhòm ngó, xì xào bàn tán:
"Có chuyện gì thế, sao ầm ĩ vậy?"
"Ghê thật, con bé Đường An Nhan này cứng cựa phết!"
"Làm hay lắm, nhà đó thiên vị đến mức tôi cũng chẳng chịu nổi nữa rồi!"
"Ối giời, ầm ĩ thế này, chắc chẳng dễ mà dàn xếp nổi đâu."
Đường Chấn Hưng ngồi bên bàn, chẳng còn tâm tư nào để ngó ra ngoài xem hàng xóm hóng chuyện. Trong mắt ông ta, tất cả chỉ là chuyện nhỏ, điều khiến ông ta đau như cắt chính là tiền! Mà khổ nỗi Bí thư đã phê bút ký rồi, giờ bọn họ chẳng còn đường lùi!
Đường Chấn Hưng tức giận quát: "Cha! Sao cha cứ thế mà ký luôn, nhìn kỹ nội dung thì chết à?"
"Thằng... thằng súc sinh, mày nói chuyện với cha mày kiểu đó à?"
"Còn mẹ nữa, sao không ngăn cha lại?"
"Con dâu nó cũng chẳng ngăn, mày hỏi tao làm gì?"
Mấy người vừa giận vừa rối, tám ngàn đồng chứ ít đâu! Vay mượn lúc đầu thì thấy sướng nhưng giờ bảo trả lại cho người nhà thì thật xót xa.
Nhưng nếu không trả, tiền lương chắc chắn sẽ bị trừ sạch... Một khoản to thế này, biết bao giờ mới trả hết được! Đến lúc này bọn họ mới thấy hối hận, giá như... giá như năm đó đừng vơ vét tiền của Đường Chấn Hoa nhiều đến vậy!...
Sáng sớm hôm sau, Đường An Nhan rửa mặt xong chuẩn bị ra chợ mua đồ. Vừa mở cổng viện đã thấy Đường Trạch Vũ đứng ngập ngừng ngoài cửa, chẳng dám bước vào.
"Chào buổi sáng."
Đường An Nhan ngạc nhiên, nghĩ ngợi rồi nói: "À, bản cam kết tự nguyện kia cần chính tôi tự đến nộp. Em yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi."
"Không, không phải... không phải vì cái đó..." Đường Trạch Vũ xua tay liên tục.
"Tôi tin chị. Tôi... tôi chỉ muốn hỏi chị cần mua gì thôi..."
Đường An Nhan sững ra một chút, rồi bật cười: "Tôi còn tưởng em sẽ chẳng bao giờ muốn giúp tôi nữa cơ!"
Hôm qua cô gần như xé toang mặt mũi, cãi nhau ầm ĩ, coi như đoạn tuyệt với ông bà nội và nhà chú hai. Đường Chấn Hoa vì thế mà cả đêm trằn trọc không ngủ nổi. Căn nhà nhỏ hẹp, tường vách mỏng, Đường An Nhan nghe rõ tiếng cha trở mình suốt đêm. Cô vốn nghĩ Đường Trạch Vũ chắc chắn sẽ nghe theo người lớn, không muốn dây dưa với mình nữa.
"Thật ra... tôi cũng nghĩ chị sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa." Đường Trạch Vũ gãi gãi đầu, lúng túng.
Xét cho cùng, Đường An Nhan đã giữ lời, tự nguyện nhường suất vào xưởng. Huống hồ bản thân cậu ta cũng thấy cha mẹ và ông bà nội quá đáng, trước giờ chỉ biết họ thiên vị chứ chưa bao giờ nghĩ nhà Đường An Nhan phải chịu ấm ức nhiều năm đến thế.
Hơn nữa hôm qua chính tai nghe cha mình bôi nhọ danh dự Đường An Nhan, một người nho nhã như ông ta lại để lộ bộ mặt xấu xí ấy khiến cậu ta khó mà chấp nhận nổi.
Đường Trạch Vũ còn đang ấp úng, Đường An Nhan đã giơ tay vỗ nhẹ vai cậu ta: "Được rồi, chúng ta hòa nhé! Chuyện người lớn không liên quan đến chúng ta!"
"Được! Chúng ta mặc kệ chuyện của họ!"
Đường An Nhan rút một mảnh giấy, ghi những thứ cần mua.
"Cứ như lần trước em nói đó, tan ca đêm thì mang đồ về giúp tôi. Cảm ơn nhé."
"Có gì đâu mà, xì!"
Đường Trạch Vũ lườm rồi giật lấy tờ giấy, nhảy tót lên xe: "Nói vậy thì làm vậy đấy nhé!"
Đường An Nhan xắn tay áo, chuẩn bị xuống bếp. Hôm nay cô muốn nấu món "rau khô xào thịt" – món ăn ở vùng Tương Tây. Thời buổi này truyền thông chưa phát triển, các quán ăn cũng chỉ quanh quẩn vài món quen thuộc, món đặc sản đưa cơm nổi tiếng này cô còn chưa từng thấy trong mấy tiệm quanh đây.
Cô ngâm củ cải khô, mơ muối, đậu đũa khô vào nước ấm cho nở mềm, thấm đầy nước.
Trong lúc chờ, cô bắt đầu băm thịt. Thịt ba chỉ có cả nạc lẫn mỡ được băm nhuyễn, hành gừng tỏi băm nhỏ, ớt đỏ thái khúc – những thứ này đều là hồn của món ăn.
Dầu nóng, thịt vào, đảo cho đến khi đổi màu. Cho hành gừng tỏi và ớt khô vào, chưa đến mấy giây hương thơm cay nồng đã lan khắp bếp.
Cô vắt khô phần rau củ khô đã ngâm, đổ hết vào chảo.
Một nồi đầy ắp rau củ nhiều màu sắc trộn cùng thịt băm bóng nâu đảo qua lại, từng hạt rau củ, từng miếng củ cải đều được áo đều một lớp dầu thơm lừng.