Chương 22

Thập Niên 80: Làm Cơm Hộp Đoàn Phim Gây Bão Mạng

Thiên Túy QZ 09-12-2025 13:15:14

Chú hai trong xưởng là một tổ trưởng nhỏ, lời nói thường thì ôn hòa mà ẩn gai. Nhưng cái chức vụ nhỏ nhoi đó cũng là cướp từ tay Đường Chấn Hoa mà ra. "Chú hai..." Đường An Nhan cười tít mắt, giọng điệu lại giống như một bé gái làm nũng với trưởng bối: "Con nói mà chú cũng không nghe, chú đâu còn là trẻ con, sao còn ngồi đếm 1-2-3-4-5 thế?" Bên bàn, Đường Minh Huy ăn xong cái đùi gà lại moi ra cái cánh gà tiếp tục gặm, trên tivi chiếu tiết mục vui nhộn làm nó cười toe toét, hở ra hai chiếc răng sún. Đường An Nhan ngáp dài: "Cả ngày nay mệt rồi, con buồn ngủ quá. Thấy Tiểu Huy cũng chẳng thích ở chung với con, vậy phiền ông bà trông nom nó nhé, con về ngủ trước đây." "Con đứng lại đó cho ta!" Đáp lại chỉ còn bóng lưng Đường An Nhan cùng tiếng cửa viện nhà bên khép lại. Ông nội tức giận mắng lớn: "Con nhóc chết tiệt này, đúng là chọc tức ta đến chết mà!" Bà nội cũng nghiến răng nghiến lợi: "Con nhỏ thối tha, cha mẹ không ở nhà thì vênh váo lên tận trời! Đợi mấy hôm nữa Lâm Quyên xuất viện, ta nhất định phải nói cho rõ chuyện này với nó!" Trong căn nhà ấy, ai nấy đều mang tâm tư riêng... Nhưng không ngoại lệ, đều bị Đường An Nhan chọc cho phát điên. Kẻ vốn quen nhẫn nhịn, nay bỗng chốc thức tỉnh mà phản kháng, so với loại từ đầu đến cuối vốn gai góc còn khiến họ bực bội hơn gấp bội. Điều càng khiến cả nhà rối ren hơn là việc vào xưởng đã bị kéo dài suốt gần ba tháng. Phòng nhân sự hôm nay đã nhắn với Đường Chấn Hưng: Trước khi sang xuân, hai đứa nhỏ nhất định phải có một người nộp đơn tự nguyện từ bỏ, bằng không thì cả hai đều không được vào xưởng cơ khí. Đường Chấn Hưng cau mày, vì tiền đồ của con trai, ông ta chẳng ngại xé toang thể diện với chính anh ruột của mình. Tình nghĩa hòa thuận mà nhà họ Đường cố duy trì bao năm nay, dường như trước mùa xuân này sẽ tan vỡ hoàn toàn. Đường An Nhan trở về căn nhà của mình, thoát khỏi đám họ hàng máu lạnh kia, tâm tình cô vô cùng sảng khoái. Cô đem toàn bộ số tiền kiếm được trong ngày đổ ra giường, bắt đầu cẩn thận đếm từng tờ. Chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ hạnh phúc đến vậy khi đếm đám tiền lẻ này! Tổng cộng bốn mươi đồng chín hào. Đường Chấn Hoa là thợ bậc bốn của cơ khí xưởng, lăn lộn hơn hai mươi năm, một tháng chỉ được sáu mươi lăm đồng. Thế mà Đường An Nhan trong một ngày đã kiếm được bốn mươi đồng! Kiếp trước cô từng kiếm tiền đến mức không còn cảm giác, tiền chỉ còn là những con số vô hồn trong thẻ ngân hàng. Nhưng bốn mươi đồng này lại khiến ngọn lửa hăng say kiếm tiền trong cô bùng cháy trở lại! Trong nhà rau đã hết sạch, thùng gạo cũng gần cạn đáy, sáng sớm hôm sau, Đường An Nhan vội vàng rửa mặt thay đồ, tất tả chạy ra chợ. Hôm nay phải mua sắm! Cô đi vội quá, vừa bước ra khỏi cổng liền thấy một cái bóng đen lướt qua, không kịp tránh, cô đâm sầm vào. Đường An Nhan liên tục nói xin lỗi. Đứng vững lại, cô mới nhìn rõ thì ra người đó chính là em họ oan gia – Đường Trạch Vũ. Đường Trạch Vũ cũng thoáng lúng túng, khẽ ho khan một tiếng. Hai người chỉ kém nhau hơn chục ngày tuổi, từ nhỏ đã học cùng lớp, mà Đường Trạch Vũ chưa bao giờ thôi bắt nạt Đường An Nhan. Nhưng ra ngoài, cậu ta vẫn ra sức bênh, chủ trương là: Đường An Nhan chỉ có thể bị cậu ta bắt nạt, chỉ có thể làm bài tập cho một mình cậu ta. Dù chú thím có giả dối thế nào thì ít ra trước mặt Đường Trạch Vũ vẫn giữ bộ dạng tử tế nên những ân oán người lớn trước kia không ảnh hưởng đến thế hệ này. Đường Trạch Vũ thường trêu chọc cô, nhưng cũng hay lấy tiền tiêu vặt mua đồ ăn cho cô để nhờ làm bài tập, nói chung còn coi là gần gũi. Song từ khi tốt nghiệp, vì suất vào xưởng mà hai người rơi vào tình cảnh căng thẳng, gặp nhau lúc nào cũng khó chịu. Đường Trạch Vũ dắt chiếc xe đạp, trong giỏ treo cái túi vải đựng rau. Đối diện với Đường An Nhan, cậu ta thấy vừa lúng túng vừa lo lắng cho tương lai mình nên vội cụp mắt, lẳng lặng đẩy xe định rời đi. "Em đi chợ mua rau à?" Đường An Nhan mở miệng hỏi. "Hả?" Đường Trạch Vũ ngẩn ra, ấp úng. "Ờ... Ừ, vừa đi mua rau." Từ khi bọn họ tốt nghiệp tháng bảy, đến tháng chín thi tuyển công nhân, rồi có kết quả định suất... Nửa năm trời đã trôi qua, bạn bè cùng lứa đều đã đi làm, chỉ còn hai người họ giằng co cùng làm kẻ thất nghiệp.