Chương 9

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:51

"Ai đấy?" Đến chính Mạnh Ngư cũng nghe ra giọng mình đang run lên. Bên ngoài không có tiếng đáp lại. Mạnh Ngư cẩn thận nhích từng bước, nhìn qua mắt mèo ra ngoài. Tối om, chẳng thấy gì cả, cảm giác rờn rợn đến lạ. Mạnh Ngư hơi sợ, lại hỏi thêm lần nữa: "Có ai ở ngoài đó không?" Vẫn không ai trả lời. Một cơn gió giật mạnh cuốn theo cát bụi thổi tới. Chỉ nghe một tiếng "RẦM!", cửa sổ bị gió thổi tung ra. Rèm cửa bay phần phật trong gió vài lượt rồi rũ xuống, yếu ớt áp vào góc tường. Cứ như cảnh trong phim ma vậy! Tim Mạnh Ngư đập thình thịch. Cô đóng lại cửa sổ cẩn thận, vừa quay người lại thì sững sờ nhìn thấy một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi đang đứng giữa phòng khách. Không, đó là một hồn ma. Hai ngọn lửa trên vai cậu bé... không hề cháy. Cậu bé có sắc mặt tái nhợt, vẻ yếu ớt bệnh tật hiện rõ. Cậu cứ đứng như vậy ở đầu cầu thang, ánh mắt mơ màng nhìn cô. ... Muốn bỏ chạy! Nhưng Mạnh Ngư không muốn làm bà ngoại thất vọng. Cô ép mình phải bình tĩnh lại, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. "Đừng sợ, em không phải ma dữ đâu." Giọng cậu bé nhẹ nhàng, có lẽ vì sợ làm cô hoảng sợ nên cậu chỉ đứng yên tại chỗ, không hề cử động. "Ừm... không sợ." Mạnh Ngư lấy hết can đảm nhìn kỹ cậu bé. Thật ra trông cậu cũng không đáng sợ lắm, ngoài gương mặt quá xanh xao ra thì cũng khá giống một đứa trẻ bình thường. Chỉ là vì cô có mắt âm dương, nên mới nhìn rõ hơn mà thôi. "Em... đến đây có việc gì không?" Trông cậu bé rất uể oải, có vẻ mệt mỏi và kiệt sức."Lúc nãy em ngửi thấy mùi nhang đèn nên vào đây... Em đói..." Trong nhà đúng là đang thắp nhang đèn cho bà ngoại. Nghĩ đến việc sau này sẽ phải tiếp xúc với hồn ma thường xuyên, Mạnh Ngư tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng mình không được sợ. "Em đợi một chút, chị đi lấy thêm nhang đèn cho em." Mạnh Ngư lấy thêm hai cây nhang đốt lên, rồi bày ra mấy loại bánh ngọt. Trước kia cô từng nghe bà ngoại nói, hồn ma không thể ăn trực tiếp đồ ăn của người thường, cần có nhang đèn dẫn đường. "Cảm ơn chị." Cậu bé lướt đến bàn ngồi xuống, cầm một chiếc bánh quy lên. Cậu ngước mắt nhìn Mạnh Ngư, khoé môi từ từ cong lên thành một nụ cười, ánh mắt cũng có thêm chút sức sống. Cậu bé ăn từng miếng bánh quy nhỏ, trông như thể đang thưởng thức món ngon tuyệt trần vậy, đến hạt vừng rơi trên bàn cũng nhặt lên ăn. Dù cậu bé chỉ mặc bộ đồng phục học sinh bình thường nhưng từng cử chỉ đều toát lên vẻ được giáo dục rất tốt. Còn nhỏ tuổi thế này đã mất, thật đáng tiếc. "Em mấy tuổi rồi?" "Tám tuổi ạ." Mạnh Ngư lấy thêm cho cậu một hộp bánh quy nữa nhưng cậu bé lắc đầu: "Cảm ơn chị, em no rồi ạ." Rồi cậu nói thêm: "Đáng lẽ giờ phải là mười một tuổi rồi... nếu em không chết." Hoá ra cậu bé đã mất từ ba năm trước... "Sao em không đi đầu thai?" Cậu bé lắc đầu: "Em không muốn đi. Làm người chẳng có gì vui, mệt mỏi lắm." Một đứa trẻ mà lại than sống mệt mỏi. Nhưng Mạnh Ngư không hề xem đó là lời nói đùa, sức chịu đựng của trẻ con vốn không thể so sánh với người lớn. Cậu bé rất giỏi quan sát nét mặt. Thấy Mạnh Ngư có vẻ hiểu mình, cậu bất giác thả lỏng hơn một chút và bắt đầu kể về chuyện của bản thân. "Em tên là Ngô Tử Tuyên, học lớp ba. Ba mẹ em đều có công ty riêng, một hai tháng mới về thăm em một lần. Ở nhà thường chỉ có người giúp việc và tài xế. Mỗi lần ba mẹ gặp em, họ chỉ quan tâm một điều duy nhất: em có đứng nhất lớp trong kỳ thi không. Để làm ba mẹ vui lòng, em đã rất cố gắng, lần nào cũng đứng đầu." "Ba mẹ nói, em không chỉ phải đứng nhất toàn khối, mà còn phải đứng nhất ở các lớp năng khiếu nữa, như vậy mới xứng đáng với công sức và tiền bạc họ bỏ ra. Một năm ba trăm sáu lăm ngày, từ sáng đến tối, hầu như ngày nào em cũng chạy đi chạy lại giữa trường học và các lớp năng khiếu. Em đã đạt được rất nhiều giải thưởng, giành được vô số lần hạng nhất. Thầy cô khen em, rất nhiều cô chú cũng khen em nhưng ba mẹ thì chưa bao giờ khen em một lời. Em mệt lắm, thật sự rất mệt..."