Trấn Thanh Dương.
Trong sân nhỏ, Mạnh Ngư đang ngồi dưới giàn nho vẽ bùa.
Gần đây người mua bùa ngày càng nhiều. Thím Lý và chị Miêu Miêu tích cực giúp cô kéo khách, Tôn Manh Manh cũng vui vẻ không thôi, mẹ cô ấy còn coi bùa như quà tặng, được một đống lời khen.
"Tiểu Ngư, cậu không biết đâu, trước đây mẹ tớ đi ra ngoài là đeo dây chuyền hột xoàn to như trứng bồ câu. Bây giờ thì hay rồi, trên cổ bà đeo ba lá bùa, một lá "bùa Tịnh Khí", một lá "bùa Ích Khí" và một lá "bùa Trừ Tà"."
Mạnh Ngư bật cười, ba lá bùa bay bay trước ngực, nghĩ đến cảnh đó cũng thấy dì thật đáng yêu.
"Ba tớ dạo này ngủ siêu ngon, khí sắc cả người đều khác hẳn. Ông ấy gặp ai cũng khoe, nói tớ học đại học không uổng phí, ngay cả bạn bè cũng là cao nhân. Đám bạn làm ăn của ông đều mong mỏi mua được bùa."
Mạnh Ngư nhanh chóng vẽ xong một lá nữa, nghe Tôn Manh Manh nói: "Thứ này là hàng khan hiếm đấy, chúng ta nên đầu tư mở xưởng đi, còn lời hơn cả đào mỏ."
Hiện tại chỉ với số đơn đặt hàng này thôi đã đủ khiến cô chạy hết công suất. Linh khí của cô vẫn chưa nhiều, mở xưởng là chuyện không thể nào.
Buổi chiều, bà nội Diêu đến, mang theo một xửng bánh bao nhân gạch cua do chính tay bà làm. Bà nắm tay Mạnh Ngư, hết lời khen ngợi.
"Để bà nói cho mà nghe, từ khi dùng "bùa An Giấc" và "bùa Ích Khí", thân thể bà rõ ràng cứng cáp hẳn lên, tinh thần cũng phấn chấn lắm."
Bà Diêu chỉ vào mái tóc mai của mình: "Cháu xem này, tóc bạc đã mọc thành tóc đen. Hôm qua Thần Tinh về nhà nhìn thấy, còn tưởng bà đi nhuộm tóc cơ."
Mạnh Ngư nhìn kỹ, quả nhiên có tóc đen mọc ra. Đây hẳn là hiệu quả của "bùa Ích Khí", khí huyết đầy đủ thì cơ năng cơ thể cũng sẽ cải thiện.
Bà Diêu khách sáo vài câu, còn nói khi Thần Tinh trở về thì gọi cô cùng đến nhà ăn cơm.
Tôn Manh Manh và Lý Miêu Miêu lại tiếp tục đặt hàng, trước đó Lý Thiến từng mua bùa cũng đặt trước hai mươi lá. Tính gộp lại, lại hơn cả trăm lá.
Mạnh Ngư không có nhiều thời gian để vẽ bùa như vậy, mỗi ngày cố định vẽ năm mươi lá, còn lại dành thời gian để học. Tư Đồ Uyên Chu đã nói rồi, không được kéo lùi tiến độ, vì thế Mạnh Ngư càng học thuộc nghiêm túc hơn.
Chớp mắt đã tới ngày thi, Tư Đồ Uyên Chu gửi tin nhắn bảo cô đừng ngủ sớm, đúng mười hai giờ sẽ đưa cô đi thi.
Mạnh Ngư hơi lo, ôm sách ra sức học thuộc. Đúng nửa đêm, Tư Đồ Uyên Chu đến đúng hẹn.
"Đi thôi, đưa cô đi thi."
"Có gần không? Có cần gọi xe không?" Mạnh Ngư ôm sách giáo khoa, mái tóc mềm rủ xuống vai, sau lưng đeo chiếc ba lô gấu.
Tư Đồ Uyên Chu quay đầu cười khẽ. Nếu nói cho cô biết là đến Địa Phủ, liệu cô gái này có khóc không?
Anh ta lấy ra một lá bùa đưa cho cô: "Chúng ta đến trường thi của Âm Ti, cũng chính là nơi thế gian gọi là Âm Tào Địa Phủ."
Mạnh Ngư lặng lẽ nhận lấy lá bùa ấy. Cô từng thoáng nghĩ tới việc đi Âm Ti thi cử, nhưng rồi lại cho rằng không thể. Nơi đó âm khí nặng, người sống không thể vào.
"Lá bùa này có thể che giấu dương khí của cô, bảo vệ cô không bị âm khí xâm hại. Nhớ kỹ, trước khi quay về thì đừng tháo xuống."
Mạnh Ngư gật đầu, cẩn thận cất vào ba lô.
Đi theo Tư Đồ Uyên Chu ra ngoài, trong nháy mắt như bước vào một con ngõ đen kịt, xung quanh toàn sương mù đen. Nói không căng thẳng là giả, trái tim cô đập thình thịch, vội vàng đi nhanh vài bước đuổi kịp bước chân anh ta.
Con ngõ nhỏ đi được chừng vài phút, phía trước mới lóe lên ánh sáng, bên tai vang lên tiếng còi xe. Mạnh Ngư tò mò nhìn lên, thấy một con đường lớn thẳng tắp, hai bên là những tòa nhà chọc trời hiện đại, cầu vượt xoắn như bánh quẩy. Trên đường toàn xe sang, hai bên là dòng người hối hả.
Tư Đồ Uyên Chu dẫn Mạnh Ngư rẽ vào một con ngõ: "Giờ này là cao điểm đi làm, bên kia tắc đường, chúng ta đi đường tắt."
Mạnh Ngư mở rộng tầm mắt, đến Địa Phủ mà cũng kẹt xe à.
"Ngài Tư Đồ, vậy các người có giờ tan làm không?"