Mạnh Ngư cảm thấy, mình nên làm gì đó cho đứa trẻ này...
Một đêm ngon giấc không mộng mị.
Sáng sớm tỉnh giấc, Mạnh Ngư phát hiện trên trán nổi lên hai nốt mụn nhỏ sưng đỏ, chạm vào thấy đau nhói. Đây là tín hiệu "bà dì" sắp ghé thăm. Cứ trước kỳ khoảng hai, ba ngày là y như rằng cô lại nổi một hai nốt mụn, như thể nhắc nhở cô chuẩn bị tinh thần đón tiếp.
Ăn sáng xong, Mạnh Ngư pha một ấm trà gừng đường nâu rồi tiếp tục nghiền ngẫm các loại bùa chú trong cuốn "Nhập môn Kỹ năng Sơ cấp".
Con gái yêu cái đẹp là thiên tính. Trong số những bùa chú sơ cấp nhất có một loại gọi là bùa Đào Diện, có tác dụng giúp da dẻ mịn màng hơn, khử sắc vàng, trị mụn, tăng độ sáng bóng.
Nguyên phần lý thuyết đã chiếm hết ba trang giấy, bao gồm cả công thức phân tử, dược lý kết hợp Đông – Tây y, cuối cùng thông qua "công nghệ cao" của Âm Ti mà hòa vào một tờ giấy bùa màu vàng trông hết sức bình thường.
Trông thì đơn giản nhưng lúc bắt tay vào vẽ mới thấy khó vô cùng. Cả một buổi sáng, Mạnh Ngư vẽ hỏng mười mấy tờ giấy, cuối cùng cũng vẽ được một lá bùa Đào Diện coi được.
Cô đưa lá bùa lại gần mũi, một mùi hương hoa đào thoang thoảng lan tỏa. Sổ tay có ghi, bùa Đào Diện phải tỏa ra hương thơm mới được coi là đạt chuẩn.
Lần đầu tiên luyện thành công bùa chú, Mạnh Ngư không khỏi có chút phấn khích. Cô làm theo hướng dẫn sử dụng, đốt lá bùa thành tro, mỗi lần dùng lấy một phần ba chỗ tro rắc vào nước.
Nước trở nên trơn mượt lạ thường, lại còn thoang thoảng hương hoa đào. Rửa mặt xong, Mạnh Ngư kinh ngạc phát hiện hai nốt mụn trên trán đã biến mất tăm, làn da chạm vào vừa mịn màng vừa mềm mại. Nghĩ lại đống mặt nạ cô từng dùng trước kia, đúng là chẳng có nhãn hiệu nào hiệu quả bằng bùa Đào Diện này.
Mạnh Ngư rèn sắt khi còn nóng, liền một mạch vẽ thêm hai lá bùa Đào Diện nữa, định bụng sẽ gửi một lá cho Tôn Manh Manh. Cô bạn này là đứa mê làm đẹp nhất quả đất, không trang điểm là không ra khỏi nhà, ưu khuyết điểm của các hãng mỹ phẩm thì làu làu như cháo chảy.
Chỉ có điều, dùng bùa chú làm mặt nạ thì chắc Tôn Manh Manh phải cần thời gian làm quen đã. Mạnh Ngư đã có thể tưởng tượng ra cảnh Tôn Manh Manh sẽ đấm ngực giậm chân, khóc trời khóc đất mắng cô tẩu hỏa nhập ma.
Ăn trưa xong, Mạnh Ngư lại ngồi xuống thiền định. Lúc vẽ bùa chú ban nãy, cô có thể cảm nhận được linh khí theo đầu bút tụ vào trong lá bùa, giống như một loại vật dẫn thuốc. Nếu cô muốn vẽ được những loại bùa chú cao cấp và lợi hại hơn, thì trước hết phải có đủ linh khí đã. Mà linh khí của cô hiện tại thì quá ít ỏi.
Gần tối, Mạnh Ngư ra ngoài mua ít rau củ quả tươi và một con cá đù vàng. Tiện đường ghé qua siêu thị, cô lại mua thêm một bịch lớn đồ ăn vặt.
Đây là cô chuẩn bị cho Ngô Tử Tuyên. Cô nhớ cậu bé từng nói, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được ăn vặt. Công bằng mà nói, trẻ con ăn vặt đúng là không tốt nhưng một tuổi thơ mà không hề có chút quà vặt nào thì cũng hơi tội nghiệp.
"Tiểu Ngư, trùng hợp quá."
Một giọng nói vui vẻ vang lên. Mạnh Ngư quay đầu lại nhìn, là Diêu Thần Tinh. Dưới ánh hoàng hôn, Diêu Thần Tinh trong bộ cảnh phục trông chín chắn hơn hẳn, vô cùng rạng rỡ và đẹp trai, thu hút ánh mắt của hai cô gái trẻ đi ngang qua.
"Anh nghe bà nội nói em về rồi, vốn định đến thăm em sớm hơn. Nhưng mấy hôm nay có vụ án, đồng nghiệp trong đội ai cũng phải tăng ca, anh không tiện xin nghỉ. Đấy, hôm nay mãi mới xin nghỉ được hai tiếng, định về thăm em thì lại gặp em ở đây, đúng là trùng hợp."
"Anh Thần Tinh, lâu rồi không gặp. Em vẫn ổn cả, anh đừng vì em mà lỡ việc."
Diêu Thần Tinh vươn tay định xách giúp túi đồ, Mạnh Ngư cũng không khách sáo mà đưa luôn túi rau củ cho anh: "Vừa hay quá, trong này có con cá đù vàng tươi em mua cho bà nội Diêu đấy, lát nữa anh tiện đường mang về luôn nhé."