Chương 34

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:50

Rất nhanh, Kiều Kiều trả lời: [Phụ nữ mặc sườn xám thì nhiều lắm, dạo này dưới âm phủ đặc biệt thịnh hành sườn xám. Có đặc điểm nào khác không, dù chỉ là một cái tên cũng được. ] Đúng vậy, chỉ riêng đêm nọ trong sân cô đã thấy hơn chục nữ quỷ mặc sườn xám, dựa vào sườn xám thì không thể tìm nổi. Nhưng khí chất của người này khác hẳn, giống như là... Mạnh Ngư cố nhớ lại đặc điểm của nữ quỷ, viết: [Trang điểm rất tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp, giống như minh tinh điện ảnh thời Dân Quốc. Đúng rồi, mu bàn tay có một vết bớt đỏ. ] [Trùng hợp ghê, tôi biết cô ấy. ] Kiều Kiều đáp: [Bà chủ Mạnh tinh mắt thật. Trước kia cô ấy đúng là minh tinh thời Dân Quốc, bởi vì có vết bớt hình bướm son trên mu bàn tay, nên được gọi là "Tiểu Hồ Điệp". ] Hóa ra thật sự là minh tinh! Mạnh Ngư nhớ lại cặp mày lá liễu và vẻ đẹp cổ điển đậm nét ấy. [Có thể liên lạc được với cô ấy không? Tôi muốn nói chuyện. ] Kiều Kiều không hỏi nguyên do, vì cô ấy tin chắc Mạnh Ngư sẽ không dễ dàng tổn hại đến một nữ quỷ. [Cô ấy thường thích đi một mình, ít hòa nhập với nhóm, tôi sẽ thử hẹn giúp. Nhưng hôm nay chắc không được, gà sắp gáy rồi. ] Nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ, ngoài vườn công viên, những con công bắt đầu kêu "cha cha cha". [Ngày mai hẹn cô ấy đến biệt phủ nhà họ Tưởng đi, bảo là liên quan đến tính mạng, xin nhất định phải tới một chuyến. ] Buổi sáng, nghe quản gia Chung nói cả đêm Tráng Tráng ngủ cực kỳ yên ổn, Quách Phụng Nghĩa và Tưởng Như Tâm vui mừng không thôi. Quách Phụng Nghĩa hỏi: "Cô ấy dùng cách gì thế, chẳng lẽ lén cho uống thuốc ngủ sao?" "Cả đêm Tiểu Tần không ngủ, vẫn canh chừng bên cạnh tiểu thiếu gia." Quản gia Chung lại nói: "Nhưng theo lời Tiểu Tần, vốn dĩ tiểu thiếu gia ngủ không yên, là sau khi Mạnh tiểu thư đặt một lá bùa màu vàng lên giường nhỏ, tiểu thiếu gia mới ngủ ngon." Bùa chú? Tưởng Như Tâm chau mày. Lúc này cô ấy không còn phản cảm với mấy chuyện mê tín nữa, nhưng vẫn thấy quá kỳ lạ, không hợp lẽ thường. "Có mang đến không?" "Đã mang đến rồi, mời phu nhân xem qua." "Bùa An Giấc" được đặt trên khay pha lê, quản gia Chung dâng lên bằng hai tay. Chỉ là một tờ giấy vàng, bên trên vẽ vài ký hiệu kỳ quái. Quách Phụng Nghĩa lấy từ tay vợ, giơ lên ánh mặt trời xem một lúc. "Chẳng lẽ có tẩm thuốc mê gì đó?" Quản gia Chung cũng ngẩn ra. Trên mạng từng đưa tin, có loại ma túy mới rất lợi hại, chỉ cần đặt gần mũi ngửi một chút là bất tỉnh. Đêm qua là ông gật đầu cho phép, nếu thực sự có thuốc mê, vậy thì tội quá lớn! "Có vẻ chỉ là một tờ giấy bùa bình thường." Tưởng Như Tâm ngửi tới ngửi lui: "Thật sự không có mùi gì khác. Nếu có thuốc mê, vậy bây giờ em cũng phải có phản ứng rồi." Lời vợ nói cũng có lý, nhưng vẫn quá khó tin, Quách Phụng Nghĩa liền lấy điện thoại tìm số. "Không được, anh vẫn không yên tâm, bảo một người bạn mang đi kiểm tra đi." Tưởng Như Tâm lại thấy Mạnh Ngư không đến mức phải dùng thủ đoạn thuốc mê, dù sao ở ngay dưới mí mắt nhà họ Tưởng, lỡ bị bại lộ thì không gánh nổi hậu quả. Cô gái nhỏ kia tuy tuổi còn trẻ, nhưng diện mạo thanh tú, không giống kẻ hồ đồ. Tráng Tráng ngủ một mạch đến hơn bảy giờ, vừa tỉnh dậy đã cười khanh khách, trông tâm trạng rất tốt. Tưởng Như Tâm mừng rỡ vô cùng, bế con từ tay Tiểu Tần, hôn hai cái lên trán con, hỏi: "Mạnh tiểu thư đâu?" Tiểu Tần cả đêm không ngủ, quầng mắt thâm đen, có hơi mệt mỏi: "Sau khi ăn sáng, Mạnh tiểu thư ra vườn, nói muốn học tập." Nghĩ đến dáng vẻ non trẻ của Mạnh Ngư, Tưởng Như Tâm lại chau mày, lẩm bẩm: "Chắc là chuẩn bị thi đại học." Thi đại học? Nhớ lại đêm qua Mạnh Ngư nghiêm túc giảng triết lý với hào quang rực rỡ quanh người, Tiểu Tần cảm thấy vị đại sư này nhất định có thể đỗ Thanh Hoa!