Chương 27

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:50

"Dáng vẻ và thân hình Tiểu Tôn đều thuộc hàng hiếm có, ở thời nay làm tiểu thịt tươi lưu lượng cũng dư sức. Hơn nữa, thứ thiếu mất khi còn sống, sau khi chết lại mọc ra, thì sao không thể nghĩ đến chuyện vui chứ?" "Chưa mọc ra thì hắn vẫn nghĩ thôi, nếu không thì năm đó sao các vị Thái phi trong cung lại thích hắn đến thế." Người đàn ông bụng phệ cười đến nỗi thịt cả người rung bần bật, sợi dây chuyền vàng trên cổ cũng run theo: "Thái giám thì sao? Thái giám cũng có một trái tim nam nhân hùng dũng. Đúng không, Tiểu Tôn?" Nam quỷ được gọi là Tiểu Tôn chẳng hề để ý, hai tay đút túi, dựa vào tường, cười liếc đám phụ nữ mặc sườn xám một cái, rồi rút ra một bao thuốc ném cho bọn họ. "Đừng dọa bà chủ Mạnh nữa, cô gái nhỏ nhà người ta còn chưa lấy chồng, sao có thể bẩn miệng bằng các cô được. Các cô nói năng chẳng kiêng dè, lẽ ra nên để bà chủ Mạnh đuổi hết đi mới phải." Hơn chục phụ nữ sườn xám lại cười khanh khách, Kiều Kiều cũng cười đến hoa rung liễu rụng, lấy một điếu thuốc châm lửa. "Bà chủ Mạnh bị dọa rồi. Tối qua tôi về nói với bọn họ, bà chủ Mạnh tiệm đồ cúng vừa trẻ vừa đẹp lại tốt bụng, họ đều muốn tới làm quen, sau này chắc thường xuyên đến quấy rầy cô rồi." "Cảm ơn cô, Kiều Kiều. Tối nay được làm quen với mọi người tôi rất vui, hương nến đồng loạt giảm 20%." Mạnh Ngư cảm kích nhìn cô ấy một cái. Lời Kiều Kiều nói khách sáo, nhưng thực ra là đang giới thiệu khách hàng cho cô. "Giảm giá thì tốt quá, bà chủ Mạnh thật nghĩa khí, cho cô một like to." Người đàn ông bụng phệ móc điện thoại, tính toán mua nhiều sẽ tiết kiệm bao nhiêu. Người đàn ông mặc long bào đang ngồi trên tường im lặng bỗng bay xuống, lấy ra một chiếc điện thoại plus, nghiêm nghị như đang ban thánh chỉ: "Bà chủ Mạnh nghe cho rõ! Một trăm cây hương nến, mau quét mã thanh toán." Mạnh Ngư nhận tiền, đưa một trăm cây hương nến cho hắn. Người đàn ông mặc long bào bay vài bước, bỗng quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ngưng trọng. Mạnh Ngư ngẩn ra, chẳng lẽ còn muốn cô quỳ xuống tiễn quân vương? Người đàn ông mặc long bào lùi lại như xe chạy lùi, cúi một cái, cái đầu rơi xuống đất. Hắn lại dựng đầu lên, thấp giọng hỏi: "Bà chủ Mạnh, mua một trăm cây mà không có quà tặng kèm sao?" "... Có." Hình tượng cao lớn quân lâm thiên hạ đã sụp đổ hoàn toàn, Mạnh Ngư đưa thêm hai cây hương, người đàn ông mặc long bào lúc này mới bay đi. Quỷ hồn trong sân mỗi người mua mười cây hương, sau đó mới lác đác tản ra. Chỉ còn Kiều Kiều chưa đi, Tiểu Tôn vốn định chờ cô ấy, nhưng Kiều Kiều bảo có việc, kêu hắn đi trước. Kiều Kiều lại châm một điếu thuốc, hít mấy hơi thật mạnh, cười nói: "Bọn họ quen đùa cợt rồi, nói không biết kiêng nể gì, cô đừng để bụng." Mạnh Ngư khoát tay: "Không sao. Ban đầu tôi cứ nghĩ quỷ hồn sống rất thảm, nhưng nhìn các người, lại thấy cũng không hẳn là vậy, chỉ là sang một thế giới khác thôi." Kiều Kiều lắc đầu: "Cũng không hẳn như những gì cô thấy, thực ra đều là những kẻ đáng thương." Mạnh Ngư lập tức hiểu ý. Nếu không có tâm nguyện chưa xong, sao có thể còn vất vưởng nhân gian. "Vị vương gia kia, chính là kẻ mặc long bào ấy, có phải cũng đòi cô tặng thêm không?" Kiều Kiều liếc cô một cái, gương mặt mị hoặc khó tả: "Sau khi hắn chết đã mang theo không ít đồ tùy táng, nhưng bị bọn trộm mộ đào đi quá nửa. Chúng tôi ở Âm Ti đều phải có công việc, hắn vốn kiêu ngạo tự phụ vào thân phận, lại không chịu kiếm tiền. Lâu ngày chỉ tiêu không thu, tiền sớm muộn gì cũng cạn, bằng không đã chẳng đi đòi quà khuyến mãi rồi." Mạnh Ngư kinh ngạc: "Các người cũng phải làm việc sao?" "Tất nhiên." Kiều Kiều cười khẽ, nhả ra một vòng khói: "Tiểu Tôn hơn trăm năm là thái giám, mấy chị em tôi thì là kỹ nữ sông Tần Hoài, ai còn nhớ mà cúng tế cho họ nữa? Sống đã khổ, chết rồi cũng chẳng được yên."