Chương 26

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:50

Mạnh Ngư gửi bùa cho Tôn Manh Manh, nhớ ra hai ông bà nhà họ Diêu mắc bệnh mất ngủ, cô lại mang thêm hai lá sang cho bà Diêu. Bà Diêu nhìn thấy "bùa An Giấc" thì rất vui, còn gói cho Mạnh Ngư hai cái há cảo rau tể thái vừa mới ra lò. "Bùa chú gì đó không quan trọng, quan trọng là cháu có tấm lòng." Mạnh Ngư mỉm cười, dạo này bị hoài nghi mãi, cô cũng đã quen rồi. "Bà nội Diêu, bà đặt bùa dưới gối, đảm bảo có thể ngủ ngon một giấc." "Biết rồi, ngoan lắm." Bà Diêu rõ ràng có hơi qua loa, vẫn xem cô như trẻ con: "Đợi Thần Tinh về thì cháu cùng ăn cơm nhé, bà sẽ làm món ngon cho." Mạnh Ngư không giải thích thêm nữa, có giải thích cũng vô ích, đợi đến khi bà Diêu thật sự dùng rồi mới tin lời cô. Thấy Mạnh Ngư đi xa, ông Diêu tháo kính lão, ném mạnh tờ báo sang một bên, bất mãn nói: "Đứa nhỏ ngoan là thế mà thành ra thế này! Bùa với chả chú, bùa chó má gì chứ! Một sinh viên học bao nhiêu năm, sao lại còn đi tuyên truyền mấy trò mê tín phong kiến như vậy!" Nhìn thấy ông Diêu ném một lá bùa vào bồn cầu, bà Diêu tức giận giậm chân: "Con bé cũng là có lòng tốt, ông xem cái tính tình chó má này của ông đi! Ông không dùng thì tôi dùng!" Mạnh Ngư vừa về tới nhà đã nhận được điện thoại của Diêu Thần Tinh. "Tiểu Ngư, nghe bà nói, em mang tới một lá bùa giúp ngủ ngon à?" "Anh Thần Tinh,"bùa An Giấc" thật sự có hiệu quả." Diêu Thần Tinh bên kia điện thoại trầm mặc một lát: "Tiểu Ngư, em có định đi làm không? Anh quen vài người bạn, nhà họ làm công ty thương mại quốc tế, nếu em muốn, anh có thể giới thiệu." "Cảm ơn ý tốt của anh Thần Tinh, em muốn mở tiệm đồ cúng này." Mạnh Ngư lập tức hiểu ra, chắc chắn là hai ông bà nhà họ Diêu vừa gọi điện, nói đến chuyện "bùa An Giấc". Họ đều cho rằng cô đi vào con đường tà ma ngoại đạo, không lo làm việc đứng đắn. Chỉ là Mạnh Ngư không thể giải thích quá nhiều, trong hợp đồng có điều khoản bảo mật, cô không thể nói bùa chú có chứa công nghệ đen của Âm Ti, cũng không thể nói rằng mình đã vào làm ở Ban Đặc biệt Âm Ti. Nếu như cách đây một tháng, chính cô cũng không tin bùa chú lại có sức mạnh thần kỳ đến vậy. Sự nghi ngờ này dù khiến cô khó chịu, nhưng vẫn có thể hiểu được. Diêu Thần Tinh lại dặn dò Mạnh Ngư mấy câu rồi mới cúp điện thoại. Nhìn màn hình di động tối đen, Mạnh Ngư thở dài. Cô vẽ liền một hơi hơn mười lá bùa rồi mới đi nấu cơm chiều. Cô phải ăn một bữa thật lớn, an ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương mới được. Đêm xuống, Kiều Kiều lại đến, lần này còn đưa theo vài người bạn. Hơn mười người phụ nữ thời Dân Quốc mặc sườn xám tinh xảo, những chàng trai lai Tây đẹp như người mẫu, cả gã đàn ông bụng phệ cổ đeo dây chuyền vàng to bản. Điều càng khiến cô kinh ngạc hơn là có một người đàn ông cổ đại ngồi nghiêm trang trên tường, một thân long bào thêu chỉ vàng, thần thái nghiêm nghị, giống hệt như đang thượng triều... Mạnh Ngư: ... Quả thật hoành tráng quá rồi! Trong sân gió âm ào ào, lốc bụi cuốn theo cát đá bay loạn xạ, chiếc váy vải bông lanh của Mạnh Ngư bị thổi dán chặt vào người, làm nổi bật đường cong uyển chuyển. Trận thế này đúng là hơi lớn rồi! Có điều sau khi trải qua tên nam quỷ ghê tởm đêm đó, tâm lý cô đã tăng vọt không ngừng, đang nghĩ xem nên mở lời chào thế nào thì bỗng nghe giọng đàn ông vang lên bên cạnh. "Vẫn là loại phụ nữ có da có thịt như bà chủ Mạnh mới đẹp." Là gã đàn ông trông như người mẫu kia. Câu này như giọt nước rơi vào chảo dầu, khiến sân nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn. Kiều Kiều cùng hơn chục người phụ nữ mặc sườn xám cười ngả nghiêng, nhao nhao trêu chọc hắn. "Xem cái tâm sắc dục này kìa, nào còn nhìn ra trước kia hắn là thái giám nữa đâu."