Chương 22

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:50

Mạnh Ngư rất muốn nhìn rõ ai đang gảy đàn, nhưng mây mù giăng kín, chẳng cách nào thấy rõ. Kết thúc ngồi thiền, Mạnh Ngư chậm rãi mở mắt. Trong vòng ngọc phỉ thúy có luồng linh khí trắng lưu động, rõ ràng có thể cảm nhận nó vừa được "ăn uống" thỏa thích. Nửa đêm, dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa. Mạnh Ngư không ngờ giấy phép kinh doanh vừa treo lên, khách hàng đã tới nhanh như vậy. Từng có kinh nghiệm với Ngô Tử Tuyên, Mạnh Ngư giờ không còn quá sợ ma quỷ. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, tối nay quỷ hồn đứng ngoài cửa lại là một thân xác nam giới bị tàn phá nát bấy. Thứ trên người ấy đã không còn gọi là tay chân, máu me đầm đìa, xương cốt lòi cả ra khỏi thịt. Trên đầu vỡ toác, lộ ra nửa cái óc còn sót lại. Khuôn mặt thịt nát máu be bét, vừa mở miệng nói đã phun ra một ngụm máu. "Cô bé, cô thật xinh đẹp." Mạnh Ngư lập tức đóng chặt cửa. Huyết áp trong nháy mắt vọt thẳng lên, cứ thế dâng cao đến tận đỉnh đầu. Tim đập thình thịch loạn xạ, tâm trạng lúc này đã không thể chỉ dùng hai chữ "vãi chưởng" để hình dung. Bình thường cô rất hiếm khi nói lời thô tục, nhưng hiện tại tay ôm ngực, thở dốc từng hơi nặng nề, trong lòng trong phổi chỉ còn lại đúng hai chữ ấy. "Ở đây có quy củ, chú ý hình tượng của anh." "Khà khà khà khà..." Nam quỷ ngoài cửa cười rợn người: "Mở cửa cho tôi, tôi muốn hương nến." Hai chân Mạnh Ngư mềm nhũn, cảm nhận rõ ràng ác ý của nam quỷ ngoài kia. Đang lo hắn sẽ xuyên qua cửa mà vào, thì bỗng nghe bên ngoài vang lên giọng một người phụ nữ. "Chậc chậc, chết thành thế này rồi mà còn muốn tạo nghiệt, không sợ bị đày vào súc sinh đạo rồi bị giết bỏ nồi sao? Ghê tởm thật!" "Ha ha ha ha, tôi cứ tưởng ai dám phá chuyện tốt của tôi, hóa ra là con tiện nhân cô. Sao, lại thèm đàn ông rồi à? Anh đây có thể thỏa mãn cưng." Người phụ nữ quát lớn: "Cái mả cha mày thật chứ!" Trong sân vang lên tiếng đánh nhau, Mạnh Ngư nhìn ra ngoài qua mắt mèo, chỉ thấy một nữ quỷ mặc áo đỏ, tóc dài tung bay, chân đi đôi giày cao gót đỏ mười phân. Một nam một nữ, toàn thân đều tỏa ra lệ khí màu đen, gương mặt dữ tợn lúc còn sống hiện rõ không sót. Nam quỷ mở miệng toàn lời bẩn thỉu, khó nghe không chịu nổi. Nữ quỷ cũng chẳng phải hạng hiền lành, câu nào cũng chọc thẳng vào tim. Chỉ là sức lực của nữ quỷ dù sao cũng không bằng nam quỷ, dần dần rơi xuống thế hạ phong. Thấy nam quỷ há cái miệng máu rộng ngoác định cắn nữ quỷ, Mạnh Ngư bỗng mở cửa, vươn tay tóm lấy hắn lôi lên giữa không trung. Vừa rồi quá căng thẳng, cô quên mất mình còn có vòng tay ngọc công nghệ đen. Mạnh Ngư xách nam quỷ lên, dạ dày cô đảo lộn, thứ này thật sự quá ghê tởm!!! Nam quỷ vẫn còn giãy giụa, miệng không ngừng chửi rủa. Mạnh Ngư lúc này chỉ muốn ném vật này đi, nhưng lại không biết phải làm sao, đành hất tay ném ra ngoài. Chỉ nghe "ầm" một tiếng, nam quỷ ở giữa không trung nổ tung như bong bóng, tan thành mảnh vụn. Cái này... Nhìn chỗ nam quỷ biến mất, rồi lại nhìn lòng bàn tay mình, Mạnh Ngư không hiểu đây là thao tác thần kỳ gì, giống như hồi nhỏ cô ném pháo nổ vậy. "Khí phách lắm! Hắn đã hồn phi phách tán rồi." Nữ quỷ lúc này đã không còn gương mặt dữ tợn, thay bằng một bộ đồ ngủ lụa trắng, chân đi dép lê. Thân hình nóng bỏng lả lướt vô cùng quyến rũ, uyển chuyển bước đến gần Mạnh Ngư. Thấy Mạnh Ngư bị nam quỷ dọa đến mặt mày trắng bệch, nữ quỷ cười khanh khách. "Hắn đã hồn phi phách tán rồi, có gì phải sợ chứ? Quen rồi sẽ thấy bình thường thôi. Cô giúp Âm Ti trừ hại, nói không chừng họ còn thưởng cho cô đấy." "Trừ hại?" Mạnh Ngư không hiểu. Cô đến con gà còn không dám giết, vậy mà vừa ra tay đã khiến một hồn quỷ hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đi đầu thai cũng không còn, trong lòng có hơi khó chịu. Mạnh Ngư xoa xoa lòng bàn tay, bên trong ướt nhẹp toàn mồ hôi.