Chương 40

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:49

Mạnh Ngư mỉm cười: "Mẹ tôi mất sớm, tôi không có cha, từ nhỏ lớn lên cùng bà ngoại. Bà ngoại hy vọng tôi kế thừa tiệm đồ cúng, tôi chỉ làm theo ý bà thôi." Tưởng Như Tâm đỏ mặt. Tin tức Quách Phụng Nghĩa tra được không nói rõ tình hình cha mẹ Mạnh Ngư, hỏi như vậy quả thật có hơi ngượng. "Xin lỗi, tôi không biết gia đình cô..." "Không sao, đừng để bụng." Bà ngoại đã cho cô tất cả tình yêu thương, tình yêu ấy không hề ít hơn người khác. Đồ chơi trong tay Tráng Tráng rơi xuống đất, Mạnh Ngư cúi xuống nhặt. Tưởng Như Tâm vẫn cảm thấy lúng túng, thấy sợi dây chuyền trên cổ Mạnh Ngư trượt ra ngoài, bèn cố ý đổi chủ đề. "Dây chuyền trên cổ cô đẹp thật đấy, chất ngọc rất tốt." Mạnh Ngư lau sạch đồ chơi, đặt vào tay Tráng Tráng, cười nói: "Đây là bà ngoại để lại cho tôi. Trước kia bà luôn không cho tôi đeo, chắc sợ làm vỡ." Thấy Tưởng Như Tâm cười nhìn chăm chú vào miếng ngọc, Mạnh Ngư biết cô ấy cố ý tìm chuyện để nói, bèn tháo dây chuyền đưa cho cô ấy. "Để ta xem." Ông cụ đang yên lặng thưởng trà bỗng hứng khởi, ánh mắt sáng rực, nhận lấy miếng ngọc. Ông cụ Tưởng ngắm nghía kỹ càng, còn sai quản gia Chung đi lấy kính lúp. Tưởng Như Tâm và Mạnh Ngư đều không ngờ một miếng ngọc lại khiến ông cụ hứng thú như vậy. "Đây là bà ngoại cháu để lại?" "Vâng." "Bà ngoại cháu tên gì?" Mạnh Ngư mỉm cười: "Bà ngoại cháu tên Mạnh Tùy." Khóe môi ông cụ Tưởng thoáng hiện nét cười, chậm rãi nhắm mắt lại. Đây là thói quen mấy chục năm qua, mỗi khi tâm tình dậy sóng, ông đều nhắm mắt, để người ngoài không nhìn thấu tâm tư. Mạnh Tùy, chính là Tùy Mộng mà ông thương nhớ mấy chục năm! Tiếc rằng bà đã qua đời, từ nay không còn cơ hội gặp lại. Năm đó ông và Tùy Mộng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Thời ấy cuộc sống khổ cực, nhưng ở bên nhau vẫn thấy hạnh phúc. Vốn là hai nhà đã ngầm định chuyện hôn sự, nào ngờ một trận lũ lớn đã cuốn trôi mối duyên này. Trong làng xác người nằm la liệt, thê thảm khắp nơi. Tưởng Dịch điên cuồng tìm kiếm Tùy Mộng, nhưng vẫn không thấy, sống không thấy người, chết không thấy xác. Ông an táng người nhà mình cùng người nhà Tùy Mộng. Chờ đợi vài năm trong tuyệt vọng, ông rời khỏi quê hương. Lần nữa gặp lại Tùy Mộng, quả thật như mơ. Ông đến tỉnh thành lập nghiệp, cưới vợ, sinh con, mọi việc thuận lợi bất ngờ. Mãi đến năm con trai hai mươi bốn tuổi bỗng bị sốt cao không dứt, bệnh viện không tìm ra nguyên nhân. Khi tuyệt vọng nhất, Tùy Mộng xuất hiện trong phòng bệnh, còn mang theo một cô bé được nhận nuôi. Ông rất kinh ngạc, từng nghĩ mình đang nằm mơ. Điều càng khiến ông chấn động là Tùy Mộng đã chữa khỏi bệnh cho con trai ông. Hai người lâu ngày gặp lại, cảnh vật đã đổi thay. Tùy Mộng nói bà sớm biết ông ở tỉnh thành, cũng biết ông đã lập gia đình hạnh phúc, nên chưa bao giờ tìm đến. Năm đó, Tùy Mộng bị nước lũ cuốn đi, đầu bị thương mất trí nhớ. Khi nhớ lại thân phận mình thì đã là nhiều năm sau. Bà quay về quê, phát hiện người thân đã mất, Tưởng Dịch cũng không còn tung tích. Sau này nghe tin ông ở tỉnh thành, Tùy Mộng tìm đến thì thấy cả gia đình ông sum họp bên nhau. Kiếp này đã hết duyên, bà chỉ mong con cháu đời sau được hạnh phúc. Tưởng Dịch khởi nghiệp nhờ nghề chạm ngọc, tự tay làm hai miếng ngọc bội hình hồ lô giống hệt nhau, coi như tín vật đính ước từ thuở bé. Thế hệ này không thành, con trai ông đã đính hôn, thế là định cho đời sau. Nhưng về sau Tùy Mộng lại biến mất, Tưởng Dịch dùng đủ mọi mối quan hệ đi khắp nơi tìm cũng không thấy, không ngờ bà lại đổi tên. Tưởng Dịch xúc động vô cùng, không ngờ hôm nay lại tình cờ nghe được tin của Tùy Mộng, càng không ngờ gặp được hậu nhân của bà. "Miếng ngọc này, bà ngoại cháu có kể lại nguồn gốc không?" Cảm giác ánh mắt ông cụ Tưởng bỗng trở nên từ ái hơn trước, Mạnh Ngư lắc đầu: "Bà chưa từng nói ạ." Ông không biết năm xưa vì sao Tùy Mộng lại đột nhiên biến mất, nhưng chắc chắn có nỗi bất đắc dĩ. Ông cụ Tưởng khẽ vuốt miếng ngọc hồ lô, hiền từ nhìn Mạnh Ngư. "Bên trong còn có một câu chuyện không đơn giản, khi nào có cơ hội ta sẽ kể từ từ cho cháu nghe."