Chương 50

Tiệm Đồ Cúng Âm Dương

Bảo Ninh 19-11-2025 22:15:49

Quá đáng lắm rồi! Dân làng chỉ dám chỉ trỏ bàn tán, ai nấy căm giận nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Một bà lão an ủi Phùng Tiểu Thúy: "Cô mau về đi, bọn chúng là côn đồ trong làng, không chọc vào được đâu." Bình thường Phùng Tiểu Thúy cũng sợ bọn côn đồ, nhưng nghĩ đến việc nếu không dời mộ thì có thể con gái mình cũng bị vạ lây, lập tức lại dấy lên dũng khí. "Mày không cho dời, tao sẽ ngồi ở đây không đi đâu cả!" Đám côn đồ xăm trổ hất bàn đứng dậy, chửi bới om sòm. Dân làng xung quanh liền rút lui như thủy triều, lùi hẳn ra xa. Thấy Phùng Tiểu Thúy sắp chịu thiệt, Mạnh Ngư bước ra khỏi đám đông, chỉ về phía sau tên đàn ông xăm trổ. "Sau lưng anh có một ông lão, dáng người gầy gò, trong tay cầm một chiếc thắt lưng, trông như sắp quất anh đó." Gã côn đồ tên Lữ Toàn sững lại, quay đầu nhìn theo bản năng. Từ nhỏ hắn đã bị cha dùng thắt lưng đánh tới lớn, đến giờ chỉ nghe hai chữ "thắt lưng" là thấy khó chịu. Phía sau chẳng có gì cả! Lữ Toàn trừng mắt nhìn Mạnh Ngư, trong lòng tuy tức giận nhưng cô gái nhỏ này thật sự quá xinh đẹp, những lời ác độc cũng không thốt ra nổi nữa, giọng bớt gay gắt: "Biết bố là ai không? Đừng có xen vào chuyện ở đây, nếu không hôm nay cô sẽ không xong đâu." Bà lão vừa khuyên Phùng Tiểu Thúy vội kéo tay Mạnh Ngư, thì thầm: "Cô bé, đừng đối đầu với bọn chúng. Trưởng làng vừa mất, đây là con trai trưởng làng, tạm thời đang quản việc trong làng." Mạnh Ngư tiếp tục nói: "Anh tên Lữ Toàn, tên tục là Thuyên Tử. Anh có sáu chị gái, nhưng không ai sống sót, anh là con trai một của cha anh." Lữ Toàn ngửa mặt cười lớn: "Cô đến đây giả thần giả quỷ à? Những chuyện này cả làng đều biết, cô không lừa được tôi đâu. Cô bé, học hết trung học chưa?" Vài gã đàn ông bên cạnh cũng cười phá lên, miệng phun ra toàn những lời tục tĩu. "Chị sáu của anh là chết thay anh!" Nụ cười trên mặt Lữ Toàn dần biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ không tin nổi: "Cô nói gì?" Trời càng lúc càng tối, trong ngõ thắp đèn lên, người trong làng kéo đến xem càng đông. Ông lão phía sau hắn lau nước mắt, lại tức giận giơ thắt lưng quất thằng con bất hiếu. Mạnh Ngư nói: "Năm anh năm tuổi chơi ở bờ sông cùng chị sáu, anh vô tình rơi xuống sông, là chị sáu liều mạng đẩy anh lên bờ. Anh sống, nhưng chị sáu thì chết đuối." Mặt Lữ Toàn tái nhợt, ngồi phịch xuống đất, chân run lẩy bẩy. Chuyện này hắn chỉ từng nói cho cha nghe, ngoài ra không hé nửa lời với ai. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ ánh mắt cuối cùng chị sáu nhìn mình, vừa hoang mang vừa bất lực. Chuyện khác thì cô gái này có thể nghe ngóng được, nhưng chuyện này chỉ có hắn và cha biết, ngay cả mẹ hắn cũng bị giấu cả đời. "Cô... Rốt cuộc cô là ai? Sao lại biết chuyện của tôi?" Mạnh Ngư: "Cha anh bây giờ đang đứng sau lưng anh. Ông ấy nói nếu anh còn tiếp tục gây chuyện, ông ấy sẽ trực tiếp đưa anh đi, khỏi phải hại cái làng này nữa. Cả đời ông ấy chưa từng làm chuyện xấu, chỉ tiếc sinh ra anh, cái thằng mất dạy làm nhục cả nhà họ Lữ!" Những lời này đúng là y nguyên giọng cha hắn khi còn sống. Lúc còn sống, lão già ngày nào cũng lặp đi lặp lại với hắn như vậy. Trán Lữ Toàn bắt đầu rịn mồ hôi: "Cha tôi... ông ấy còn nói gì nữa không?" "Cha anh nói, ông ấy không đi đầu thai là vì không yên tâm về anh, sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ tự đẩy mình vào tù, làm mất mặt cả tộc nhà họ Lữ. Ông ấy bảo anh phải cắt đứt quan hệ với đám côn đồ này, từ nay về sau không được qua lại nữa. Nếu không, ông ấy sẽ đưa anh đi ngay bây giờ!" Cả người Lữ Toàn run lẩy bẩy, như thấy lại cảnh cha mình trước lúc lâm chung. Mấy gã lưu manh đứng cạnh nghe xong cũng ngây ra, vì những lời này lão Lữ từng nói thẳng với bọn họ không ít lần. "Cha tôi quá ác!" Lữ Toàn ôm quyền, quay sang mấy gã kia gật đầu với anh em: "Xin lỗi, từ nay các anh cứ coi như không có tôi, giang hồ không gặp lại!" Mấy tên lưu manh chửi rủa vài câu rồi bỏ đi. Mạnh Ngư thấy việc gần xong, lại nói thêm một câu.