Sắp đến cuối tháng, việc buôn bán trong tiệm rất tốt. Trấn Thanh Dương tuy có mấy cửa hàng bán vàng mã nhang đèn, nhưng "Tiệm đồ cúng Mạnh Thị" có danh tiếng vững nhất. Bà ngoại Mạnh Ngư đối xử hiền hòa, giá cả hợp lý, cho nên dù bà đã qua đời, vẫn có nhiều người sẵn lòng đến chỗ Mạnh Ngư mua nhang đèn vàng mã.
Hôm nay Mạnh Ngư bận rộn, tranh thủ vẽ ba lá "bùa Đào Diện", vừa định học một loại bùa tiếp theo thì nghe thấy có người gọi tên mình.
"Mạnh Ngư, không ngờ con thật sự đã về trấn rồi, còn đi nữa không?"
Ngẩng đầu nhìn lên, người bước vào là thím Lý và con gái bà ấy.
"Thím Lý, chị Miêu Miêu, lâu lắm không gặp. Con định tiếp tục mở cửa hàng, không đi nữa."
Thím Lý mất chồng từ sớm, một mình vất vả nuôi con gái khôn lớn. Ai ngờ vừa đến lúc Miêu Miêu tốt nghiệp đại học, tới tuổi đi làm thì trên mặt lại nổi đầy mụn. Miêu Miêu đã đi khám ở nhiều bệnh viện, cũng uống không ít thuốc, nhưng hiệu quả chẳng mấy rõ rệt, cả khuôn mặt chi chít vết sẹo mụn đỏ tím.
Vì gương mặt đầy mụn, không chỉ ảnh hưởng đến việc tìm việc làm, mà ngay cả bạn trai đã quen hai năm cũng chia tay. Miêu Miêu rất ít khi ra ngoài, sợ người khác chê cười. Thím Lý cũng vô cùng khổ tâm, không hiểu mình đã tạo nghiệt gì, chồng mất sớm, nay khuôn mặt con gái duy nhất lại thành ra như vậy.
"Vẫn muốn lấy hai bịch thỏi vàng bạc giấy ạ?"
Trước kia thím Lý và chồng rất tình cảm, bà thường xuyên mua nhang đèn vàng mã để cúng tế, là khách quen hơn mười năm của cửa tiệm.
"Thêm hai phần tiền giấy nữa." Miêu Miêu ngưỡng mộ nhìn Mạnh Ngư: "Da em đẹp thật, có phải dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền không?"
Mạnh Ngư mỉm cười: "Em chỉ thường dùng DaBao* với MeiJiaJing* thôi."
*Thương hiệu mỹ phẩm.
"Ôi, nhìn cái mặt người ta kìa, ai thấy cũng thích hết!"
"Mẹ, đừng nói nữa." Miêu Miêu quét mã QR thanh toán: "Không lấy chồng thì đã sao, con ở bên mẹ cả đời cũng tốt mà."
Thỏi vàng bạc giấy được gói thành hai túi lớn,"bùa Đào Diện" tuy bản thân cô dùng thấy rất hiệu nghiệm, nhưng gương mặt Miêu Miêu bị mụn nghiêm trọng như vậy, Mạnh Ngư không biết sẽ có hiệu quả thế nào.
"Chị Miêu Miêu, chỗ em có một lá bùa có thể cải thiện da, chị có muốn thử không?"
Dùng bùa để cải thiện da vốn là chuyện khó tin, Mạnh Ngư lo Miêu Miêu không thể chấp nhận, ai ngờ Miêu Miêu thoải mái nói: "Được, để chị thử xem."
Thím Lý kéo tay cô ấy một cái: "Cái gì cũng dám thử! Nhảm nhí!" Nói xong, bà trừng Mạnh Ngư một cái dữ dằn.
"Bao nhiêu tiền?"
"Một lá sáu trăm." Giá này là mức niêm yết trong sổ tay học tập ở Âm Ti: "Em đã dùng thử rồi, đảm bảo có hiệu quả. Chỉ là da chị có thể cải thiện đến mức nào thì em thật sự không dám chắc."
"Dù sao cũng chẳng dám gặp ai rồi, có tệ hơn cũng có sao đâu, chỉ cần có một tia hy vọng thì cũng phải thử." Miêu Miêu thanh toán: "Em là người tốt, thứ em giới thiệu chắc chắn không tệ, chị tin em."
"Một sinh viên đại học đang yên đang lành, sao không làm cái gì cho tử tế, lại đi cổ súy chuyện mê tín!" Thím Lý khẳng định sáu trăm tệ này coi như ném xuống sông, tức giận đến mức quên cả việc mình đến mua tiền giấy để làm gì...
Miêu Miêu khẽ nháy mắt ra hiệu cho Mạnh Ngư đừng để trong lòng.
Buổi tối, Ngô Tử Tuyên mang đến một bó hoa hồng vàng để cảm ơn. Giống như tối qua, Mạnh Ngư cùng cậu bé xem hoạt hình ăn đồ vặt, Ngô Tử Tuyên rất vui vẻ.
Sáng hôm sau, Mạnh Ngư đến khách sạn Histon ở tỉnh thành sớm hơn, hoạt động giao lưu được tổ chức tại đây. Một chiếc BMW màu trắng dừng bên cạnh khách sạn, cửa kính xe hạ xuống, Tôn Manh Manh với đôi môi đỏ rực ném cho Mạnh Ngư một cái liếc mắt quyến rũ.
"Bé Fish yêu dấu, thẻ tham dự mà cưng muốn đây."
Gần chín giờ, những người tham dự lần lượt bước vào hội trường. Mạnh Ngư lặng lẽ đứng ở góc đại sảnh, chờ bóng dáng của Hà Thi và Ngô Niệm xuất hiện.
Có gặp được hay không, hôm nay hoàn toàn trông vào vận may.
Gần chín giờ rưỡi, Hà Thi mặc bộ vest trắng, vội vàng dẫn theo hai thư ký bước vào hội trường. Người thật còn trẻ hơn nhiều so với tư liệu mà Diêu Thần Tinh đưa cho, toát lên hình ảnh một nữ cường nhân gọn gàng, sắc sảo.