Phùng Tiểu Thúy lôi ra mười ngàn tệ đưa cho Mạnh Ngư, nhưng Mạnh Ngư không nhận.
"Chị à, nghĩa trang nhà họ Lữ không được tốt, tốt nhất nên dời chỗ."
Cô không rành phong thủy, nếu phải nói cụ thể chỗ nào không ổn thì cô không thể nói ra được, nhưng khi đến chỗ mộ thì thấy Lữ Siêu Hỉ và hai phần mộ cha mẹ xung quanh rõ ràng có âm khí nặng nề, đến Phùng Tiểu Thúy cũng bị phủ một tầng tà khí đen. Cô nhớ sổ tay bà ngoại có viết, tà khí nặng ảnh hưởng đến vận thế, nặng thì con cháu đời sau cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lữ Siêu Hỉ xui xẻo như vậy, rất có thể là vì lý do này.
Phùng Tiểu Thúy nghe mà hoảng, chồng chết rồi thì đừng để kéo theo đứa con gái duy nhất của mình rơi vào bể khổ.
"Tối mai tôi sẽ dời."
*
Một trường bắn lớn ở Âu châu.
Sau một ván, Tưởng Hách lại tiếp tục nổ liền mấy phát trúng vòng mười.
"Thiếu gia, ngài nên về đi thôi, ông cụ thật sự bị cậu làm cho tức đến đổ bệnh rồi."
Sao có thể chứ?
Cả mớ chiêu bài ấy mười năm nay vẫn y nguyên, lần nào cũng đều lấy nó ra để bắt ép.
Tưởng Hách nạp đạn: "Quản gia Chung, về nói lại với ông cụ hộ tôi. Tôi yêu ông ấy, yêu hơn trời cao biển rộng, yêu sâu đậm hơn cả chuột yêu gạo. Nhưng!!!"
Tưởng Hách "pằng pằng" bắn nhanh vài phát, gằn giọng: "Bảo tôi cưới một cô gái bán giấy vàng mã ư, không đời nào! Nếu ông cụ dám bắt ép tôi, cứ mang AK47 ra mà bắn chết tôi cho rồi."
Quản gia Chung thầm thở dài, ai mà chẳng biết Tưởng Hách nóng tính, khuyên anh nhận chuyện hôn sự thì rất khó.
Quản gia Chung rút túi hồ sơ ra, lấy tấm ảnh 8 inch đưa qua: "Thiếu gia, ngài xem Mạnh tiểu thư này đi, nhan sắc không thua minh tinh, tính tình tốt, đại tiểu thư cũng rất thích cô ấy."
"Xí!" Tưởng Hách ngay cả nhìn cũng không thèm.
Quản gia Chung bất đắc dĩ đặt tấm ảnh lên bia tập bắn phía trước, rồi từ tốn lùi ra.
Tưởng Hách nạp đạn xong, đưa súng ngắm về phía tấm ảnh, ngón trỏ hơi siết cò. Chính cô gái kia đã giả thần giả thánh làm ma làm quỷ lừa cả nhà, khiến dạo này Tưởng thiếu gia rất khó chịu.
Qua ống ngắm, cô gái có làn da trắng mịn, đôi mắt một mí mỉm cười, đang đưa một món đồ chơi cho Tráng Tráng. Tưởng Hách đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng nét ngây thơ, non nớt trên tấm ảnh này khiến anh không nỡ bóp cò.
Nói về chỗ khác biệt của kẻ lừa đảo này...
Tưởng Hách ngoắc ngón tay, bảo người kéo bia đến gần hơn để xem kỹ tấm ảnh. Thật lòng mà nói, đây là kẻ lừa đảo trông không giống kẻ lừa đảo nhất!
Người xưa có câu nói rất đúng,"người không thể trông mặt mà bắt hình dong, biển cả không thể đo bằng gáo", cô gái trẻ vậy mà đã trở thành bậc thầy trong nghề lừa đảo.
Con nhỏ này rõ ràng dựa vào vẻ ngây thơ vô tâm làm mưa làm gió trong lòng nhà họ Tưởng, tuyệt đối là cao thủ trong những kẻ cao thủ. Nếu không về xử lý, anh sợ nhà họ Tưởng sẽ để con nhỏ đó soán vị!
"Mẹ kiếp! Đến cả Tráng Tráng cũng bị nó lừa mất hồn! Quả thật là ma quái!" Tưởng Hách vứt súng, quát trợ lý: "Đặt vé máy bay về nước ngay!"
Đứa bạn thân bên cạnh trêu: "Tưởng nhị, mày vội về đầu thai à?"
"Mày biết cái đít! Bố về bắt yêu ngâm rượu!"
Chiều hôm sau, Mạnh Ngư nhận được điện thoại của Phùng Tiểu Thúy, nói trong làng không cho bà ấy dời mộ, gấp đến mức khóc nức nở. Mạnh Ngư an ủi Phùng Tiểu Thúy đừng lo, cô sẽ đến xem thử ngay.
Khi đến làng của Lữ Siêu Hỉ, chỉ thấy rất nhiều người vây ở đầu làng, còn nghe loáng thoáng tiếng Phùng Tiểu Thúy.
"Tại sao không cho dời, năm ngoái chẳng phải nhà Lữ Vượng Tài cũng dời mộ sao? Tại sao tôi muốn dời thì lại không cho?"
Một giọng thô lỗ, mang mấy phần khinh miệt đáp lại: "Đây là quy định!"
"Quy định gì?"
"Bố chính là quy định ở đây! Nói không cho dời là không cho dời! Có ngon thì đi kiện tao, đi kiện đi!"
Qua đám đông, chỉ thấy mấy gã đàn ông trung niên trần trụi ngồi vây nhau đánh mạt chược, trong đó có một tên xăm trổ trên lưng, mặt đầy giận dữ, liếc mắt nhìn Phùng Tiểu Thúy đang khóc lóc cầu xin.
"Cả nhà mày đều xui xẻo, tránh xa nhà tao ra, nếu không tao thả chó cắn chết mày!"